AI LÀ AI CỦA AI - Trang 102

Vậy nên, khi mọi thứ đã bị bộc phát sau một khoảng thời gian ngắn ngủi,

Viên Hỷ cảm thấy có phần không tự nhiên, thậm chí còn thấy ngượng
ngùng khó chịu.

Hai người đều trầm tư, sau một lúc lâu, Bì Hối mới vỗ vỗ vai Viên Hỷ,

gượng cười nói: "Được rồi, dù gì cậu cũng đã lớn, trong lòng tự biết là
được, haizzz, có phải tớ đã ôm đồm quá rồi không? Sao càng lúc càng thấy
giống mẹ cậu thế này?"

Viên Hỷ cũng muốn cười với Bì Hối, cố gắng lắm nhưng lại phát hiện ra

quả thực mình không thể cười nổi.

Bì Hối lại ngoạc miệng ra cười bất lực, phủi phủi mông rồi đứng dậy, cố

ý nói với vẻ thoải mái: "Tình bạn của tớ bị tổn thương quá, nên tớ phải đi
tìm tình yêu của tớ để an ủi mình một chút mới được, tiện thể đi điều tra
tung tích Tiêu Mặc Đình luôn."

Viên Hỷ giờ đây chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đều mệt mỏi rũ rượi,

cũng muốn được yên tĩnh một mình, thế nên mỉm cười, khẽ bảo: "Đi đi."

Bì Hối nghĩ ngợi một lúc rồi nói như đột nhiên hiểu ra một chuyện gì đó:

"Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé, nghĩ kỹ rồi thì cho dù quyết định thế nào, tớ
cũng sẽ ủng hộ cậu."

"Ừ, biết rồi."
Bì Hối đóng cửa lại bước ra, Viên Hỷ lặng lẽ ngồi xuống ghế salon, cơ

hồ sức lực để động đậy cũng chẳng còn. Một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng
mở cửa, cứ tưởng Bì Hối để quên đồ gì nên quay lại lấy, không ngờ ngẩng
đầu lên thì thấy Hà Thích đang đứng ở cửa.

Viên Hỷ muốn hỏi anh sao lại quay lại đây, nhưng há miệng ra lại không

nghe thấy giọng nói của mình, nên cứ thế mà đờ đẫn nhìn anh.

Hà Thích đứng dựa vào cửa một lúc lâu sau mới đẩy cửa bước vào, lẳng

lặng bước đến trước mặt Viên Hỷ quỳ xuống, cũng không đếm xỉa gì đến
vẻ nghi hoặc trong mắt cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng, sức anh quá lớn,
động tác cũng cứng nhắc nên cả người Viên Hỷ như bị anh lôi ra khỏi ghế
salon, bị anh xiết chặt trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.