AI LÀ AI CỦA AI - Trang 104

mỉm cười, đôi mắt khẽ nheo lại, cong cong, vẻ rất vui sướng, "Tôi xin được
giới thiệu trước, tôi là Hà Thích, này, bạn ơi, bạn tên là gì thế?"

"Viên Hỷ."
"Ừ, tên hay lắm, làm bạn gái của anh nhé, có nhớ tên anh là gì không?"

Anh cau mặt lại hỏi với vẻ nghiêm túc.

Viên Hỷ cười gật đầu.
Anh lại hỏi: "Vậy tên anh là gì?"
"Hà Thích."
"Nói lại một lần nữa."
"Hà Thích."
Anh lại ôm Viên Hỷ vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô: "Viên Hỷ, anh yêu

em, thật lòng yêu…"

Nói cho cùng, trong lòng anh vẫn có chút sợ hãi, như một nỗi hoảng loạn

cứ phập phồng, sợ rằng cô lại lần nữa quên mất tên anh, sợ thời gian không
thể lùi lại bốn năm về trước nữa, sợ rằng anh chưa từng hiểu rõ về Viên Hỷ,
sợ… quá nhiều việc không thể nói ra.

Ban nãy khi Viên Hỷ muốn anh tạm rời khỏi đây thì anh không hề đi, chỉ

ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, những lời của Bì Hối đang thấp thoáng bên
tai, anh bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, như chỉ có thế mới giải tỏa bớt ít
nhiều nỗi đau trong lòng, nhưng bình thường anh không hút thuốc bao giờ,
nên không mang thuốc theo bên người, vừa lúc đó có một người đàn ông
trung niên đang hút thuốc đi ngang qua, anh cũng không thèm để ý xem
mình có mạo muội hay không mà đã hỏi xin người ta một điếu thuốc, vội
vội vàng vàng châm lửa rồi cắm vào miệng, hít vào một hơi thật sâu nhưng
lại bị sặc phát ho lên, đến nỗi ngực cũng nhói đau, trước mặt mọi thứ càng
thêm mơ hồ.

Người đàn ông kia tò mò nhìn anh như đã vỡ lẽ ra điều gì đó, trước khi

đi đã vứt lại cho anh hột quẹt và cả hộp thuốc, "Người anh em à, chậm một
chút, chẳng có ngọn núi lửa nào mà không qua được cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.