"các", em còn kêu gào gì nữa nào? Như em mà đến chỗ anh thì còn gọi là
Bảo Mẫu được à? Tiểu thư đài các thế kia!"
Viên Hỷ nghe thế thì cười ngặt nghẽo, Bì Hối lại không chịu được, chỉ
muốn tống cho tên Trương Hằng hai đấm, Viên Hỷ vội cản lại, không ngờ
Trương Hằng vẫn trong tư thế khiêu chiến, còn cố ý nghiêng vai tới vẻ rất-
muốn- ăn- đấm, kêu lên: "Đánh đi, đánh đi, Viên Hỷ, em không cần ngăn
cản, con gái mà, sức lực thì bao nhiêu chứ, cô ấy đánh hai cái thì cứ như
được em gái xinh xinh mát- xa thôi."
Viên Hỷ quay lại nhìn Trương Hằng, hỏi: "Anh nói đấy nhé?"
Trương Hằng nghệch mặt ra rồi tiếp đó cười lăn lộn, "Ừ, không sao, yên
tâm đi, tục ngữ nói hay lắm, đánh là thương mắng là yêu nếu không ổn nữa
thì giơ chân đạp, trong lòng Bì Hối chắc đã yêu thầm anh lâu lắm rồi ấy!"
"Vậy, tốt thôi, như ý anh muốn," Viên Hỷ vừa nói vừa buông cánh tay Bì
Hối ra, "Bì Hối, ra tay đi!"
Bì Hối cười khà khà, co tay thành nắm đấm huơ về phía bên kia bàn,
Trương Hằng cười dữ hơn, "Bì Hối, em đừng động thủ!" Vừa nói vừa gồng
người lên khoe cơ bắp, "Xem này, anh khỏe mạnh cường tráng, em đánh
đau thì đừng có mà khóc đấy nhé!"
"Không khóc, không khóc," Bì Hối vừa cười vừa vào nhà bếp, một lúc
sau khệ nệ vác cái chảo ra.
Trương Hằng kinh hoàng nhảy nhổm ra khỏi ghế, vừa đi vòng qua bàn
để tránh Bì Hối vừa la làng: "Phụ nữ! Phụ nữ! Đừng chơi ác thế! Viên Hỷ,
Viên Hỷ, em không thể thấy chết mà không cứu thế được!"
Trương Hằng và Bì Hối đang kẻ đuổi người chạy vòng vòng quanh bàn
thì Tiêu Mặc Đình đến, Trương Hằng vừa thấy Tiêu Mặc Đình thì như thấy
cứu tinh, thoắt hai bước nhảy đến trước mặt anh ta ôm lấy, gào khóc: "Đức
Phật ơi, xin Ngài thu nhận con yêu tinh làm hại thế gian này đi!" Trương
Hằng chưa kịp nhõng nhẽo xong thì đã nhìn thấy phía sau Tiêu Mặc Đình
còn có một anh chàng trẻ tuổi mặt mũi thanh tú, áng chừng là Hà Thích rồi,
thế là chuyển tông sang nghiêm túc đứng đắn, giơ tay ra cười bảo: "Hà
Thích đúng không? Chào anh, nghe Viên Hỷ nhắc đến cậu rồi!"