đi. Lão Từ cũng nhìn thấy họ, cũng đờ ra, bất giác quay lại nhìn cô gái sau
lưng một cái, rồi tiếp tục khẽ nhíu mày nhìn Hà Thích với vẻ dò hỏi.
Hà Thích cười gượng gạo, lên tiếng chào lão Từ, "Lão Từ, hai người về
rồi à, tôi đưa Viên Hỷ về trước, lát nữa quay lại."
Viên Hỷ lúc này mới chú ý thấy cô gái trẻ sau lưng lão Từ, có vẻ chỉ
khoảng hai tư, hai lăm tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn sáng sủa, đôi
mày đậm dài rất đẹp khiến đôi mắt càng có thần hơn, đôi mắt không phải
mắt quả hạnh như thường thấy mà hơi dài, đuôi mắt hơi cong lên trên,
khiến ngũ quan trên gương mặt càng sinh động hơn.
Cùng lúc Viên Hỷ quan sát cô gái thì đối phương cũng chăm chú nhìn lại
Viên Hỷ, một lúc sau, khóe môi cô gái nở một nụ cười, nụ cười ấy khiến
mày mắt cô gái càng sáng sủa xinh đẹp hơn.
Đó đúng là một cô gái mày mắt sinh động, Viên Hỷ không nén được nghĩ
rằng, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải, nhìn cô ấy rất quen mắt.
Cô gái đó dời ánh mắt khỏi Viên Hỷ, cười hỏi Hà Thích: "Hà, không giới
thiệu à?"
Sắc mặt Hà Thích có vẻ khó chịu, anh quay sang nhìn Viên Hỷ, tay bấc
giác nắm tay cô chặt hơn, sau đó lại nhìn cô gái kia, do dự một lúc rồi trầm
giọng nói: "Đây là Viên Hỷ, bạn gái của anh."
Viên Hỷ cười thoải mái với cô gái kia, lên tiếng: "Chào, tôi là Viên Hỷ,
hì hì, nếu không đoán nhầm thì cô là Ella đúng không? Hà Thích cũng nhắc
đến cô rồi, cô còn đẹp hơn trong hình."
Cô gái kia rõ ràng ngẩn ra một lúc, không chỉ cô ta mà cả lão Từ và Hà
Thích đứng cạnh cũng sững sờ. Viên Hỷ khẽ nắm tay Hà Thích thật chặt,
quay lại cười nói với anh: "Em không nhầm chứ?"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Viên Hỷ, thần kinh nãy giờ căng thẳng của Hà
Thích cuối cùng đã giãn ra, anh không nén được cười, đáp: "Ừ, đúng thế,
đây chính là cô bạn học ở Mỹ mà anh đã nhắc đến với em, Ella." Anh quay
lại cười với lão Từ và Ella: "Có cơ hội sẽ trò chuyện sau, tôi phải đưa Viên
Hỷ về nhà, lão Từ, phần của tôi cũng ổn rồi, lát nữa anh xem thử nhé."