Viên Hỷ dở cười dở mếu, Hà Thích càng tức đến mắt đứng tròng, tiến lên
đấm cho tên nhiều chuyện kia một đấm, rồi hậm hực kéo Viên Hỷ ra ngoài.
Viên Hỷ quay lại kêu lên: "Ối… hộp cơm của em!" Hà Thích quay vào thu
dọn hộp cho cô, thấy cái nào cũng trống rỗng, đến tầng đựng món cháo
cũng sạch sẽ, không nén được cười và mắng: "Cứt thật! Ai ăn thế này? Sao
còn sạch hơn cả chó liếm đĩa nữa?"
Mọi người cười to, chen vào giúp anh thu dọn hộp cơm lại, Hà Thích lấy
đồ xong kéo Viên Hỷ ra ngoài, cô nghe thấy tiếng trêu đùa sau lưng thì có
phần ngại ngùng, hỏi Hà Thích: "Sao anh lại đi?"
Hà Thích quay lại nhìn cô, đáp: "Đưa em về, tiện thể ăn chút gì đó." Lại
hỏi: "Ủa? Trong nhà còn gì không? Chắc không phải đều mang hết đến đây
chứ?"
"Chắc vẫn còn, lúc em đi thì Bì Hối vẫn ở đó," Viên Hỷ cười đáp, lại
nghĩ hôm nay mình chuẩn bị không chu đáo, nên mang theo nhiều hơn, như
thế Hà Thích cũng nở mặt nở mày với đồng nghiệp, bèn nói với Hà Thích
với vẻ hối lỗi: "Hôm nay phải mang theo nhiều hơn, em chỉ mang theo một
ít, đồng nghiệp của anh có trách móc không?"
"Đám sói đói đó hả? Em làm bao nhiêu cũng không đủ cho họ ăn đâu, vả
lại, nhà chúng ta cũng có nồi cơm không đáy đâu!" Hà Thích cười, ấn nút
thang máy rồi quay lại nháy mắt với Viên Hỷ, thì thào: "Đừng nói là không
làm được, mà có làm thì cũng không cho bọn họ ăn."
Viên Hỷ có vẻ không hiểu lắm ý của anh, hỏi lại: "Tại sao?"
Thang máy đã xuống, Hà Thích vừa kéo Viên Hỷ vào thang máy, vừa
quay lại cười: "Anh ghen."
Hai người cười nói ra khỏi thang máy, Viên Hỷ vừa ngước lên đã nhìn
thấy lão Từ đang bước đến phía này, thế là len lén kéo vạt áo Hà Thích,
cười khẽ: "Ấy, sếp anh đến kìa, anh có bị xem là trốn việc không? Có cần
trốn không?"
Hà Thích nhìn theo ánh mắt Viên Hỷ, thấy dáng người phía sau lưng lão
Từ thì vẻ mặt đanh lại, như có chút do dự, rồi mới kéo tay Viên Hỷ tiếp tục