AI LÀ AI CỦA AI - Trang 230

nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn, như hai người xa lạ chỉ ngồi cùng bàn. Ăn cơm
xong, Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, đứng lên, "Đi thôi."

Viên Hỷ đáp lại rồi đứng dậy theo anh ra ngoài.
Chiếc xe chạy đến dưới tòa nhà của Viên Hỷ, vẫn là Bộ Hoài Vũ gọi cô

thức dậy, Viên Hỷ có phần ngượng ngập, không biết vì sao mình lại ngủ
thiếp đi, vội cười vẻ lúng túng, "Có lẽ do xe anh thoải mái quá, sao em cứ
ngồi lên là muốn ngủ nhỉ!"

Bộ Hoài Vũ chỉ mỉm cười mà không nói gì, có lẽ sợ cô ngủ thiếp đi sẽ

cảm lạnh, nên máy điều hòa trong xe chỉnh nhiệt độ rất cao, trên trán anh
đã lấm tấm mồ hôi, thấy Viên Hỷ đã tỉnh thì tắt máy điều hòa đi, khẽ nói:
"Ngồi một lúc cho bớt nóng rồi xuống, cẩn thận cảm đấy."

Viên Hỷ ngủ đến nỗi cũng thấy phát nóng cả người, có điều vẫn không

định ngồi lại trong xe lâu, cô kéo chặt áo khoác, vừa mở cửa xe vừa cười
nói: "Không sao, cách có hai bước chứ mấy, muộn quá rồi, anh về sớm nghỉ
ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm."

Cô xuống xe, rồi quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, mím môi thật chặt rồi mới

mấp máy nói: "Tối nay… cám ơn anh." Nói xong ôm chặt lấy vai đi thật
nhanh vào trong. Cô biết Bộ Hoài Vũ vẫn đứng sau lưng nhìn theo, nhưng
cô không quay đầu lại. Không phải cô vô tình, không phải cô ích kỷ, mà cô
chỉ tham lam, tham lam chút hơi ấm cô có được từ anh, cô không nỡ để hơi
ấm ấy dần dần tản mác, cô vẫn cần hơi ấm áp đó để cô gắng gượng quay
trở lại ngôi nhà ấy, để đối diện với mẹ, và cả cái gia đình cô chẳng thể cắt
đứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.