Tờ mờ tối Bì Hối lại đến, đưa cho Viên Hỷ hai vạn tệ. Viên Hỷ muốn
viết giấy mượn tiền gì gì đó, nhưng bị Bì Hối nhìn với vẻ khinh thường, cô
chỉ nói Viên Hỷ nên tự bảo trọng rồi bỏ về. Bì Hối vừa đi thì Hà Thích đến,
bà Viên đang ngồi xem tivi cùng Thanh Trác trong phòng khách, anh lên
tiếng chào họ với vẻ thiếu tự nhiên. Viên Hỷ thấy anh ở trong phòng khách
quá căng thẳng, bèn lôi anh vào phòng của Bì Hối.
"Có nhìn thấy Bì Hối không?" Viên Hỷ hỏi.
"Hả?" Hà Thích ngẩn ra, rồi vội lắc đầu, "Không thấy, cô ấy có đến à?"
Viên Hỷ gật đầu, "Vừa đi xong, nếu biết anh cũng đến thì em đã bảo nó
ngồi đợi một lúc, để đỡ phải gọi xe." Rồi cô lại nhìn Hà Thích, hỏi: "Anh
ăn cơm tối chưa? Em đi làm chút đồ gì đó cho anh."
Hà Thích cười, bước đến khẽ ôm lấy Viên Hỷ, lầm bầm nho nhỏ: "Em
đừng đi, cứ để anh ôm thế này một lúc, anh không đói. Hai chúng ta đã
mấy ngày rồi không được ở riêng với nhau, anh nhớ em."
Viên Hỷ cười lớn, khẽ vỗ vỗ vào mu bàn tay Hà Thích, rồi bảo: "Chẳng
phải hôm qua cả ngày đều ở cạnh nhau à? Còn nhớ em nữa?"
"Ừ." Cổ họng Hà Thích phát ra một tiếng, rồi mặt dày ôm Viên Hỷ chặt
hơn, "Nhớ đấy, không để anh ôm, nên anh nhớ." Đang nói thì trong phòng
khách vẳng đến tiếng ho của bà Viên, khiến Hà Thích giật mình vội buông
tay, kinh hoảng len lén nhìn ra ngoài cửa. Viên Hỷ cười cười, khẽ nói:
"Không sao."
Hà Thích vẫn sợ sệt, không dám đeo bám Viên Hỷ nữa, chỉ kéo cô đến
trước mặt, tựa trán mình vào trán cô rồi dịu giọng hỏi: "Ngày mai có kế
hoạch gì chưa? Có việc gì cần đến anh không?"
Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ngày mai anh có thể xin nghỉ một ngày
không?"
"Ừ, anh nói với lão Từ một tiếng là được, có phải là vẫn đưa họ đi mua
sắm?" Hà Thích hỏi.
"Không." Viên Hỷ lắc đầu, "Anh trai em cứ đòi đi công viên chơi, em
muốn nhờ anh đưa đi."