như bị rút cạn, không còn sức để đến bàn giấy nữa, chỉ tựa vào cánh cửa từ
từ khuỵu xuống, chỉ trong khoảnh khắc ấy, nước mắt đã rơi đầy.
Nếu bốn năm trước khi Hà Thích bỏ đi, cô vẫn còn tương lai, vẫn có thể
kiên cường, cô tự nhủ mình có thể thẳng lưng gắng gượng, nhưng giờ đây
thì sao? Lần này đến cả quyền được hạnh phúc cũng mất rồi, phía trước
không thấy hy vọng, phía sau cũng chẳng tìm thấy đường cũ đã đi qua, cô
phải làm thế nào?
Gương mặt Trương Hằng đã không còn nụ cười, ngồi trên salon lặng lẽ
hút thuốc. Ban đầu từ thư phòng thấp thoáng vẳng đến tiếng nấc nghẹn cố
kìm nén của Viên Hỷ, về sau dần dần biến thành tiếng khóc nức nở, và cuối
cùng là gào khóc.
Trương Hằng thấy tim mình thắt lại, đôi vai gầy yếu của Viên Hỷ đã phải
gánh vác bao nhiêu áp lực nặng nề? Một cô bé Viên Hỷ gia đình nghèo khó,
một cô bé Viên Hỷ có một ông anh khờ khạo, một cô bé Viên Hỷ từ khi
thời đại học đã vừa học vừa làm, một cô bé Viên Hỷ cô độc phấn đấu suốt
bốn năm, một cô bé Viên Hỷ luôn mỉm cười lãnh đạm, một cô bé Viên Hỷ
lúc nào cũng thẳng lưng đối diện cuộc đời…
Chuyện gì mới làm cho một Viên Hỷ mạnh mẽ phải tìm một nơi để khóc
cho thỏa lòng? Chẳng phải cô sắp kết hôn với Hà Thích hay sao? Tại sao
lại ra nông nỗi này, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì với Hà Thích? Nhưng cô
không phải là cô gái sống chết vì tình yêu, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến
cô gần như suy sụp thế này?
Thuốc dần tàn làm bỏng ngón tay, Trương Hằng mới sực tỉnh, ném đầu
lọc xuống sàn nhà, lo lắng liếc nhìn phía thư phòng rồi cầm điện thoại lặng
lẽ ra ngoài.
Viên Hỷ đã lâu rồi không khóc như thế, lần trước khóc thỏa thuê như vậy
là khi nào nhỉ? Cô không nhớ. Khóc đến cuối cùng cũng chẳng vì bi thương
mà chỉ để giải tỏa, một dạng xả stress, một tiếng kêu gào đau khổ, là sự
tuyệt vọng với cuộc đời, là không cam tâm với số phận… Thế là đã khóc
to, khóc khóc mãi. Đến phút cuối nước mắt đã cạn, chỉ còn gào thét, đến
khi cổ họng khàn đặc không nói nổi, đến khi sức lực để khóc cũng chẳng