Viên Hỷ cúp máy, đưa trả lại cho Bộ Hoài Vũ, anh nhếch môi cười châm
biếm rồi đứng lên: "Em đợi Hà Thích đi, anh về trước."
Viên Hỷ ngẩn người, vội vội vàng vàng túm lấy vạt áo anh: "Anh đi ư?"
Anh quay lại nhìn cô, sắc mặt bình thản: "Anh không có nghĩa vụ phải
diễn kịch với em, nếu em muốn diễn màn kịch tình mới và tình cũ cho Hà
Thích xem thì em có thể tìm Trương Hằng, cậu ta chắc sẽ diễn rất đạt."
Cô không nói nổi, chỉ nhìn anh vẻ đau buồn, giống một đứa trẻ bất lực.
Anh cố hạ quyết tâm bỏ đi, nhưng phát hiện ra vạt áo vẫn bị cô túm chặt,
không chịu buông tay, cuối cùng anh nổi giận, quay lại lạnh lùng nhìn cô,
giọng nói băng giá: "Viên Hỷ, em không thấy em quá tàn nhẫn à? Em có
quyền gì đối xử với anh như thế? Là vì anh yêu em à?"
Đó là lần đầu anh nói tiếng yêu với cô. Lời vừa thốt ra, không chỉ cô
ngẩn ngơ mà đến anh cũng đờ người. Tĩnh lặng một lúc sau, phản ứng đầu
tiên của cô là vội vàng buông tay, co rúm người ra phía sau, rũ đầu xuống
và thì thào: "Xin lỗi, xin lỗi, anh đi đi, đi đi."
Chỉ một câu nói mà đã khiến cô khiếp đảm đến thế, anh cười cay đắng,
quay lại quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô và chậm rãi nói: "Viên Hỷ,
em quá tự tin cho mình là đúng, biết không? Đó không phải chuyện tốt. Em
nghĩ lừa dối thế này là yêu Hà Thích à? Nếu anh là anh ta, anh sẽ chỉ hận
em, vì đến quyền biết chân tướng sự việc mà em cũng tước đoạt, đến quyền
chọn lựa em cũng không cho."
"Vậy anh bảo em biết đi," Cô ngẩng lên, ánh mắt lấp loáng lệ, mạnh mẽ
nhìn anh: "Tình yêu là gì? Nó giữ được bao lâu? Có đủ để ủng hộ tất cả
mọi thứ trong hôn nhân không? Giữ được hai bên gia đình, giữ được bao
năm ở bên nhau không?"
Môi anh mím thành một đường trắng bệch, câu hỏi này anh không thể trả
lời, vì anh cũng không biết đáp án là gì.
Cô nhướn môi, nụ cười thê lương nhưng kiên cường, những lời nói ra lại
rất tàn nhẫn: "Anh đi đi, em không cần anh đóng kịch với em, em cũng
không cần Trương Hằng, vì sẽ chẳng ai tin. Cho dù anh không ở đây, em
vẫn phải lôi anh ra, vì chỉ khi là anh thì anh ấy mới tin. Tính khí anh ấy em