nuốt xuống, khoát khoát tay cho cô ra ngoài, ngẫm nghĩ xem cô gái này
không biết đã gặp chuyện gì tội nghiệp mà khóc đến sưng cả mặt như thế?
Buổi trưa để tránh cho "nhan sắc mùa hạ" của mình hù dọa mọi người,
Viên Hỷ không xuống ăn cơm, vừa gặm được mấy miếng bánh khô thì nhìn
thấy một hộp cơm "cộp" một phát đặt ngay trước mặt như từ trên trời rơi
xuống, cô ngẩn ngơ nhìn lên, thấy gương mặt lạnh lùng của Bộ Hoài Vũ.
Nhưng ngay cả gương mặt lạnh lẽo ấy sau khi nhìn thấy Viên Hỷ cũng
ngẩn ra.
Viên Hỷ cười giễu, thầm nghĩ lần này sưng to thật rồi, sao ai thấy cô
cũng tỏ vẻ như gặp ma vậy nhỉ?
"Tại sao không đi ăn?" Anh lạnh lùng hỏi.
Viên Hỷ chỉ vào mặt mình, hỏi: "Anh nghĩ bộ dạng này mà xuống được
ư?" Mi mắt cô sưng phồng như bị ngâm trong nước, mũi vừa đỏ vừa sưng,
đến môi miệng cũng sưng vêu lên, giống như ngâm cả gương mặt và nước
và hơ qua lửa vậy.
Bộ Hoài Vũ hơi hổ thẹn, mắt và mũi là do cô tự khóc mà sưng, nhưng
môi thì chắc là bị anh cắn rồi, nhìn kỹ thì đến cả vết răng vẫn còn. Có điều
lúc này không phải là lúc để anh tỏ ra hổ thẹn, anh tiếp tục lạnh lùng hỏi:
"Đã ra nông nỗi đó mà sao còn đi làm?"
Viên Hỷ phì cười: "Không đi làm thì sao? Chẳng lẽ em ở nhà ăn không
khí?"
Không đi làm? Nực cười! Đó là quyền lợi mà người giàu có mới được
hưởng thụ, Viên Hỷ cô thì có tiền ư? Thẻ tín dụng của cô còn hụt mất mấy
ngàn tệ kia kìa!
Bộ Hoài Vũ ngẩn người, không ngờ Viên Hỷ lại đột nhiên trở chứng như
thế, câu nào cũng cay nghiệt! Anh không muốn so đo tính toán, chỉ hơi
nhíu mày: "Mau ăn đi, nguội bây giờ!"
Viên Hỷ bưng lên đưa cho Bộ Hoài Vũ, lãnh đạm nói: "Em không tiêu
nổi, anh ăn đi. Rồi đi nhanh, lát nữa đồng nghiệp em về rồi."
Bộ Hoài Vũ không đón lấy, chỉ nhìn cô. Hai người cứ đờ ra thế, bên
ngoài đã có người về, mấy đồng nghiệp của Viên Hỷ rủ nhau xuống lầu ăn