CHƯƠNG
57
Á
nh mắt anh nhìn cô rất sâu, đôi môi đẹp mím lại thật chặt, toát lên nét
cương nghị chỉ riêng có ở anh. Nói thực lòng là anh rất muốn có một đứa
con, đặc biệt là con của anh và cô. Nhưng anh lại không dám bộc lộ ước
muốn đó trước mặt cô, vì sợ cô sẽ tổn thương, sợ cô nghĩ ngợi nhiều. Anh
yêu cô, nếu bắt anh phải chọn một giữa cô và đứa trẻ, anh sẽ không do dự
gì mà chọn cô.
Anh trước nay luôn quả đoán, nhưng quyết định này khiến anh thấy khó
khăn vô cùng. "Viên Hỷ." Anh khẽ gọi tên cô, "Anh tôn trọng ý kiến của
em, nếu em muốn đứa trẻ này, vậy thì chúng ta kết hôn thật nhanh. Nếu em
không cần nó, anh sẽ đưa em đi bệnh viện."
Cô có cần đứa trẻ này không? Cô cần chứ, nhưng, có thể không? Năm
mươi phần trăm phát bệnh, cho dù là một nửa không bệnh thì vẫn có gene,
sẽ sống trong ám ảnh như cô suốt đời… Không! Cô chịu đủ rồi, nếu đây là
lời nguyền rủa thì hãy để nó kết thúc ở cô đi!
Môi cô run rẩy, cố hết sức mới thốt ra được: "Cuối tuần này đưa em đi
bệnh viện nhé, được không?"
Anh im lặng, tim dội lên từng cơn đau buốt, ôm chặt cô vào lòng, anh
khẽ hôn lên tóc cô: "Xin lỗi, do anh không tốt, sau này sẽ không thế nữa,
anh hứa."
Cô nấc lên khe khẽ trong lòng anh, anh hiểu nỗi đau ấy, vì trái tim anh
cũng đau như cô. Họ đều là người lý trí, họ cũng bắt buộc phải lý trí, anh
nghĩ, nhưng lý trí ấy phải được đánh đổi bằng bao nhiêu nỗi đau?