AI LÀ AI CỦA AI - Trang 362

CHƯƠNG

59

B

à Viên khóc nức nở, Viên Hỷ lại đờ cả người, ngơ ngẩn hỏi: "Chị con?

Chị ở đâu ra?"

Một lúc sau bà Viên mới ngừng khóc, nhìn Viên Hỷ vẻ hổ thẹn lẫn bất

an, mấp máy môi mãi vẫn không nói được. Viên Hỷ hơi cuống lên, cứ hỏi
mẹ rốt cuộc là có chuyện gì, cô có chị từ lúc nào. Bà Viên thấy trốn không
xong nên đành nói: "Con có biết tại sao mẹ lại lấy bố con không?"

Viên Hỷ lắc đầu, câu hỏi này cô đã từng nghi ngờ từ lâu. Bố cô là trẻ mồ

côi từ nhỏ, đến năm ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Cô cũng không
hiểu năm ấy mẹ cô xinh đẹp trẻ trung tại sao lại chịu lấy bố cô, mà lại phải
chịu xa quê hương đến thế. Nếu nói là vì tiền thì không phải, vì bố cô rất
nghèo, nếu không cũng sẽ chẳng đến nỗi không cưới được vợ. Nhưng nếu
bảo là vì tình yêu thì cô lại thấy là không thể.

Bà Viên nhắm nghiền mắt, cay đắng cười: "Thực ra lúc ấy mẹ không

muốn, mẹ nhỏ hơn bố con đến mười bốn tuổi."

"Mười bốn tuổi? Không phải mười một sao?" Viên Hỷ kinh ngạc.
"Mười bốn tuổi, họ khai tăng thêm cho mẹ lên ba tuổi, năm ấy mẹ mới

hai mươi, bố con đã ba mươi tư rồi. Cha mẹ của mẹ đã ép gả mẹ đi, vì mẹ
đã làm mất mặt họ ở quê nhà…"

Vẻ mặt bà Viên toát lên vẻ đau khổ, đó là những ký ức bà không muốn

nhớ lại, cũng là ký ức mà mãi mãi không bao giờ bà quên được, chỉ có thể
chôn vùi vào tận nơi sâu thẳm nhất, che giấu tất cả mọi người. Câu chuyện
rất tầm thường, giống như trong phim truyền hình, thiếu nữ tươi trẻ xinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.