có để lông đen mọc trong bụng, bên ngoài không thấy được đâu nhỉ? Vậy là
toi đấy!"
Lần này nụ cười ngượng ngùng trên mặt Hà Thích cũng không giữ nổi
nữa, đành phải dừng tay lại, lặng lẽ nhìn Bì Hối, mấp máy môi như muốn
nói gì đó thì đã bị Bì Hối cười ha ha chặn lại, cô cười khan khoát khoát tay,
cười nói vẻ dửng dưng: "Đùa thôi, đùa thôi, nhìn anh căng thẳng kìa, sao
vẫn yếu thế nhỉ? Nghỉ ngơi sớm đi, bay qua nửa vòng trái đất chứ ít gì,
cũng không dễ dàng chút nào, hôm khác chúng ta lại hàn huyên. Lát nữa đá
Viên Hỷ ra sớm một chút, cô ấy lằng nhằng lắm, có hai câu cũng nói được
đến sáng, anh không phải ngại." Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng
của Hà Thích, xoay người bước vào phòng.
Chỉ còn lại Hà Thích đứng đờ ra trong phòng khách một lúc, cười khổ
lắc đầu rồi đẩy cửa bước vào phòng Viên Hỷ.
Viên Hỷ ngồi trong phòng cũng loáng thoáng nghe thấy đoạn đối thoại
ngoài phòng khách, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nếu mà không hiểu ám
chỉ của Bì Hối thì đúng là mất công cô làm bạn với Bì Hối hai mươi năm
rồi. Lời nói của Bì Hối trong ngoài gì cũng đều chỉ đến một việc, chắc chắn
là bắt buộc cô phải đến phòng kế bên ngủ cùng, tuyệt đối không thể ở lại
đây cùng Hà Thích được.
Viên Hỷ nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, đợi một lúc sau cũng
không thấy Hà Thích đến gần nên nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Hà Thích
đang lặng lẽ dựa vào cửa mỉm cười nhìn mình, sóng mắt dịu dàng như có
thể trào nước ra được. Viên Hỷ mặt bỗng nóng lên, tránh né luồng mắt giao
nhau, hơi cúi đầu chỉnh ngay ngắn tấm trải giường mới thay rồi khẽ nói:
"Lại đấu khẩu với Bì Hối rồi à? Hai người sao cứ cãi nhau mãi thế? Gặp
nhau là lại cự nhau?"
Đợi hồi lâu cũng chẳng thấy phản ứng của Hà Thích, Viên Hỷ không cần
nhìn cũng biết anh vẫn đang lặng lẽ nhìn mình, càng cảm thấy mất tự nhiên
hẳn lên, đang vừa định tìm một chủ đề khác để phá tan không khí ngượng
ngùng mờ ám này thì nghe Hà Thích cười khẽ một tiếng, nói: "Hình như từ
lúc đi học đã thế rồi, lần nào anh gặp Bì Hối cũng đều có cảm giác như gặp