Hai người phối hợp với những người khác đưa tên trộm tới đồn cảnh sát
gần đó.
“Anh giận à?” Triêu Huy phát hiện từ lúc ra khỏi đồn Chu Vệ cứ trầm
mặc như vậy, không nói một tiếng nào.
“Không phải giận, mà là đang suy nghĩ.” Chu Vệ qua một hồi lâu mới
trả lời.
“Suy… Nghĩ chuyện gì vậy?”
Chu Vệ dừng lại, nhìn cô, sau đó đột nhiên đưa tay đẩy cô. Triêu Huy
nhanh nhẹn tránh đi, anh lại ra sức dùng thêm lực, bước chân khéo léo di
chuyển, lại tránh đi.
Chu Vệ rốt cục dừng lại, thâm ý nói: “Thì ra em là supergirl.”
Triêu Huy
囧, cái gì supergirl… “Em có chỉ có một chút võ thuật căn
bản, người bình thường không thể làm gì được em nên anh cũng không cần
lo lắng.”
“Lo lắng? Ngay từ đầu quả thực có chút lo lắng, nhưng mà sau khi nhìn
thấy em hung dữ như vậy, anh còn sợ người ta sẽ bị tàn phế đấy .” Chu Vệ
không vui nói.
Triêu Huy càng thêm
囧, nghe những lời này sao cô lại có cảm giác anh
có một chút chua xót vậy… Nhất định là ảo giác.
“Con gái rất ít khi học võ.” Chu Vệ cảm thấy tức giận chính mình, là
một đại nam nhân mà không lại thể bảo vệ được cho cô.
“Em cảm thấy tự bảo vệ cho bản thân mình là một chuyện tốt, hơn nữa
người trong nhà cũng đồng ý.” Triêu Huy cười cười nói, “Đừng nhìn em