Triêu Huy suy nghĩ một chút, nói: “Không biết kinh nghiệm của chị có
thể giúp em không. Khi vừa lên năm thứ nhất đại học, trong nhà cũng
không yên tâm để chị ở bên ngoài một mình, mỗi ngày đều ân cần gọi 3 cú
điện thoại hỏi thăm, thật sự là chị cũng không chịu nổi. Nhưng mà bà của
chị lớn tuổi rồi, không thể nói thẳng, cho nên chị liền chủ động gọi cho bọn
họ, nói với họ chị đã làm gì, có cảm tưởng gì, dần dần, bọn họ cũng quen
được chị chủ động gọi điện thoại, nếu chị không gọi thì có nghĩa là chị đang
rất bình thường.”
Phương Di ngẩn ngơ, vậy cũng được sao? Ừm… thì, đổi bị động sang
chủ động, dù không trị tận gốc được, nhưng có thể xem là một cách tốt.
“Cám ơn nha, sư tỷ.” Cô cười cười, lại hỏi, “Em có thể chơi game trên máy
tính của chị không?”
Khi Đông Yến sư tỷ nói cho cô biết, Triêu Huy sư tỷ là chị dâu của
mình, lúc ấy cô như ngây dại. Ban đầu, nghe Tĩnh Tĩnh sư tỷ nói “người
của mình”, cô còn kỳ vọng Tĩnh Tĩnh sư tỷ cùng anh họ là một đôi kia, thật
không ngờ… nhưng mà, sau khi lấy lại tinh thần, cô thản nhiên chấp nhận
sự thật này. Dựa theo ba “tiêu chuẩn kén vợ” của anh họ, Tĩnh Tĩnh sư tỷ
hiển nhiên không phù hợp, Tiểu Huy sư tỷ có lẽ là người duy nhất phù hợp
với chúng. Sau đó, các sư tỷ còn nói rất nhiều công tích vĩ đại của Tiểu Huy
sư tỷ, cô đã biết cái gì là tiêu diệt trong vô hình, cứ ngỡ bản thân mình gặp
gỡ là cải thìa, ai ngờ có kết quả mới biết mình gặp được đại thần, chỉ có thể
oán hận mắt mình lé, không nhìn ra được bên trong của người ta. Bây giờ
cô thật sự thấy may mắn khi Tĩnh Tĩnh sư tỷ không phải là đối tượng của
anh họ, nếu không, hai người này mà cãi nhau, không phát ra tia lửa điện thì
cũng là tia lửa nổ tung.
Phương Di đã quen biểu tượng mở game nằm ở đâu, vừa chạm vào máy
tính mới ý thức được, thì ra sư tỷ đang chơi game này, không biết chị ấy là
ai, có nghề nghiệp (trong game) gì, cấp bậc thế nào. Sư tỷ đang học, cô
không dám làm phiền, cho nên không dám hỏi. Không biết anh họ dùng