“Cháu…” Hoàng Ngọc Bồi thật không ngờ thái độ của cô kiên định như
vậy, “Không cần vội vã trả lời ta, có thể từ từ suy nghĩ.”
Triêu Huy nhẹ nhàng miết chiếc cốc, không nói gì.
“Hoàng tiên sinh, ngài không biết là chính vì thái độ của ngài như vậy
mới có thể khiến cho con trai có tính cách như ngày hôm nay sao?” Thấy
Triêu Huy không muốn nhiều lời, Chu Vệ mở lời nói.
“Tôi có thái độ gì?” Đối mặt với Chu Vệ, lực nhẫn nại của Hoàng Ngọc
Bồi hiển nhiên không còn tốt như trước, khẩu khí của ông thậm chí có chút
cao giọng.
Chu Vệ không để ý, nói: “Thái độ dung túng.”
“Thái độ của tôi với con trai không cần người ngoài quan tâm, các vị chỉ
cần nói các vị muốn bao nhiêu tiền là được rồi.” Triêu Huy vẫn không nói
gì, cũng không ngẩng đầu nhìn ông, Hoàng Ngọc Bồi cảm thấy có chút
nóng nảy, hấp tấp.
“Hiển nhiên ngài vẫn chưa hiểu ý tứ của đương sự tôi. Chúng tôi chỉ cần
công lý.” Chu Vệ bình tĩnh như trước.
“Công lý, đáng giá mấy đồng?” Hoàng Ngọc Bồi cười nhạt.
“Không đáng giá mấy đồng.” Chu Vệ nở nụ cười, “Nhưng mà, ông có
lấy bao nhiều tiền cũng không đổi được công lý của chúng tôi.”
Thái độ của Chu Vệ có chút thay đổi, Triêu Huy yên lặng suy nghĩ, đã từ
“Ngài” biến thành “Ông”, hơn nữa, một tiếng cười kia bao hàm bao nhiêu ý
lạnh nhạt, lúc này cô thực chán ghét sự tinh tường của anh lúc nào có thể
bắt được ý tứ trong từng lời nói cử chỉ của cô như vậy.