Làm sao có thể không khác biệt chứ? Triêu Huy khó hiểu, rõ ràng thân
phận lúc này của hai người cũng không giống như trước nữa, làm gì có
chuyện không khác biệt?
Tĩnh Tĩnh chỉ cười đến kỳ quái, không trả lời.
“Có phải Dương Cảnh muốn nhân cơ hội này trên đường về nhà gương
vỡ lại lành, đoạt lại trái tim mỹ nhân?” Tiểu Khê trong đầu tràn đầy ngôn
tình hiện lên một tình tiết.
“Thực cẩu huyết.” Đông Yến cười nhạt, “Dương Cảnh thích bị ngược
như vậy sao? Cậu cho rằng anh ta là con cháu của Ngu Công sao? Lại còn
đoạt lại? Cậu khẳng định anh ấy đã từng muốn giành lại chưa? Quan trọng
là, ai nói Triêu Huy là mỹ nữ?”
Ba người cùng nhìn về một người nào đó, sau đó im bặt.
Thật sự là chịu không nổi! Triêu Huy quyết định vứt bỏ nghi vấn
“Dương Cảnh thích bị ngược” là có ý gì, lấy balo đeo lên vai.
“Tuy nói không phải là đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ cũng không phải, nhưng
là ít nhất vẫn rất thanh tú, làm sao…” Đông Yến cảm khái, rốt cuộc nhịn
không được lại ngứa tay bật máy tính lên chơi game. Ôn tập gì gì đó để
ngày mai ôn cũng không muộn ( Sa: chuẩn chuẩn)
Tiểu Khê cũng thổn thức: “Làm sao lại là người lãnh đạm với tình cảm
chứ? Dương Cảnh thật đáng thương…”
Tĩnh Tĩnh xinh đẹp mà rất không xinh đẹp trở mình một cái xem
thường: “Hừ, anh ta đáng thương như thế nào? Anh ta mới là kẻ đáng giận,
dùng chiêu bài theo đuổi tình yêu mà đến thử quen biết vài ngày, không
thấy tiến triển gì liền rút lui. Cho dù tiểu Huy là người lạnh lùng như thế
nào thì trong lòng cũng sẽ bị tổn thương một chút chứ? Ở thời điểm đang cố
gắng thích anh ta thì bị vứt bỏ, vậy ai là người đáng thương nhất?