AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 132

hoạt chung, cho nó khóc lóc, gào thét thoải mái. Tên nhóc này khóc
tài thật, kêu gào suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng mệt quá
cũng phải nín, khi đó tôi mới bế nó trở lại lớp và cho nó ăn sáng. Cả
ngày hôm đó nó có vẻ ngoan ngoãn hơn.

Năm giờ chiều, các bậc phụ huynh lần lượt đến đón con. Còn

mỗi Đào Đào vẫn chưa thấy ai đến đón, gọi cho mẹ Đào Đào nhưng
điện thoại không liên lạc được.

Cô giáo Đồng và các cô giáo khác đã về hết, bảo tôi ở lại trông

Đào Đào đến sáu giờ. Nếu sau sáu giờ vẫn không có người đến
đón, tôi sẽ giao nó cho bác Từ bảo vệ, để bác ấy xử lý, tôi không thể
đợi mãi được.

Sáu giờ kém năm, cuối cùng cũng có người đến đón Đào Đào.

Một thanh niên cao to đẩy cửa bước vào, Đào Đào đang nước mắt
ngắn nước ngắn dài, vừa nhìn thấy anh ta liền bổ nhào đến gọi:
“Cậu... cậu.”

Tôi ngay lập tức nhận ra Sở Vân Phi. Tuy nhiều năm không gặp,

dáng vẻ của cậu ta đã thay đổi nhưng những nét đẹp thời niên thiếu
vẫn còn. Cậu ta vẫn đẹp trai như con lai, mắt sâu, mũi thẳng, cằm
lún phún râu gợi lên vẻ quyến rũ của một chàng trai trưởng thành.

Tôi vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên, mừng rỡ tiến lên chào hỏi: “Hi!

Sở Vân Phi, lâu quá rồi không gặp.”

Cậu ta nhìn tôi vẻ kinh ngạc. “Cậu là Yên Phiên Phi? Từ lâu đã

nghe chị mình nói cậu làm ở đây. Nhưng đúng là nếu không nói,
chắc mình cũng không nhận ra. Giờ cậu khác trước rồi, mình còn
nhớ ngày xưa cậu rất béo.”

“Ngày xưa là chuyện của bảy, tám năm về trước rồi! Mình đã

gầy đi từ trước khi vào đại học.” Gần đây lại thêm hiệu quả nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.