Minh, mọi người đều khuyến khích anh ta theo đuổi. Anh ta rất
đỗi vui mừng nên lui tới cửa hàng nhiều hơn. Đi làm tới, hết giờ
làm cũng tới, thử mời cô ta cùng ăn cơm, đi xem phim, cô ta đều
đồng ý. Vì thế mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết,
chỉ là chưa nói rõ thôi.
Hoa đào của Chu Nhất Minh, hết bông này lại đến bông khác,
thực lòng tôi không phục. Tại sao hoa đào của tôi vẫn chưa nở nhỉ?
Tôi lập tức nói, giọng chanh chua: “Tiểu tử nhà anh may mắn gớm
nhỉ, bát thịt kho tàu lần trước còn chưa được ăn, lần này đã nhanh
chóng có bát khác được bê đến tận bàn, đợi anh nhấc đũa cơ đấy!”
“Bé bự, em nói chua cay quá! Lúc đầu chúng ta cùng vui, sau đó
cùng buồn, anh trai biết nếu anh sớm tìm được đối tượng tốt
như thế thì trong lòng em sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên
mới không nói với em.”
Hừ, đúng là tâm trạng của tôi vẫn chưa cân bằng trở lại! Tôi ghen
tỵ với Chu Nhất Minh, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ...
Tuần mới bắt đầu.
Đào Đào đến lớp lại khóc như mổ lợn. Nói chung bọn trẻ ở lớp
mẫu giáo bé khi mới vào trường đều không tránh khỏi khóc lóc,
nhưng cũng chỉ khoảng một tuần là thôi, đằng này thằng bé Đào
Đào không thế, nửa tháng rồi mà vẫn cứ khóc, hiếm thấy đứa trẻ
nào khóc ghê thế! Tính nết nó cũng xấu, hễ không thích là ném
đồ đạc hoặc nhổ nước bọt vào mặt người khác, còn hay đánh các bạn
nữa, đánh đến mức chúng phải đi mách cô: “Cô giáo, Đào Đào đánh
con.”
Ngày nào cũng có bạn đến mách bị Đào Đào đánh. Vì vậy tôi đã
gặp riêng Sở Vân Khiết trao đổi, kiến nghị gia đình phối hợp với
nhà trường giáo dục cháu, sau này không nên nuông chiều quá.