AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 161

Đây không phải lần đầu tiên Sở Vân Phi hôn tôi, sau tối hôm

anh ấy hôn tôi, nụ hôn đã trở thành một phần không thể thiếu mỗi
khi hai chúng tôi ở bên nhau. Nụ hôn giữa hai người khác phái đã
mang lại cho tôi một trải nghiệm chưa từng có, mỗi nụ hôn của anh
ấy đều khiến tâm trí tôi bay bổng.

Lúc này cũng thế, trái tim và tâm trí tôi dường như đang dập dờn,

bay bổng, tựa như gió xuân lả lướt trên mặt hồ lay động. Hôn đến
không còn biết những gì đang diễn ra xung quanh, hai tay anh ấy
bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn cơ thể tôi. Cảm giác bàn tay
anh ấy như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, người tôi run rẩy,
mềm nhũn.

“Phiên Phi!” Sở Vân Phi vừa vuốt ve vừa thì thầm vào tai tôi.

“Hay tối nay đừng về nhà nữa, đến nhà anh đi!”

Ý thức của tôi đã đi đâu mất rồi, có chút men lại càng bị anh ấy

dễ dàng dụ dỗ. Tôi đang mơ mơ màng màng gật đầu thì tiếng
chuông điện thoại vang lên, không gian yên tĩnh trên xe càng khiến
tiếng nhạc trở nên chói tai. Giật mình choàng tỉnh, tâm trí tôi dường
như đã thoát khỏi những mơ hồ hoan lạc.

Là Chu Nhất Minh gọi, vừa nghe điện đã thấy anh ta gầm lên

như sấm rền bên tai: “Bé bự, sao em vẫn chưa về? Ăn đêm nhiều
thế không sợ béo như heo à? Mau về đi, anh trai trông con ngựa
quý của em lâu quá rồi đấy, em không muốn ngủ nhưng anh trai
thì muốn!”

“Em bảo anh cứ để xe dưới lầu về ngủ rồi mà, ai bắt anh trông

xe hộ em chứ?”

“Anh trai đi xe của em thì đương nhiên phải có trách nhiệm, không

trông, nhỡ mất lại phải mua xe mới đền em à? Không nói nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.