AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 18

Khi đó tôi đã rất hạnh phúc hét lên: “A!!! Tôi được làm thủ lĩnh

phu nhân rồi!” Ngày ấy thấy vinh dự lắm, giờ nghĩ lại thấy thật
buồn cười. Mà tên thủ lĩnh năm đó “sắc phong” cho tôi làm phu
nhân sớm đã di cư sang Úc. Ở bên đó kinh doanh buôn bán vài năm,
anh ta cũng có một chỗ đứng vững chắc, bây giờ đã có phu nhân
chính thức, cưới hỏi đàng hoàng, con chắc cũng vài tuổi rồi. Còn
“thủ lĩnh phu nhân” tôi đây, sợ là mười cái đầu của anh ta cộng lại
cũng không nhớ nổi là ai nữa.

Thời gian qua mau, mười năm, hai mươi năm đã qua. Những đứa

trẻ từng cùng nhau mò mẫm ăn trộm ngày ấy giờ đa phần không
còn giao du với nhau nữa. Người duy nhất còn lại sau khi trải qua
sàng lọc là Chu Nhất Minh vẫn tiếp tục làm bạn tôi. Trước tiên là do
tuổi tác chúng tôi tương đồng, sau là “ngưu tầm ngưu, mã tầm
mã”.

Bang “lục lâm hảo hán” năm đó tính ra chỉ có tôi và Chu Nhất

Minh là nhỏ tuổi nhất, anh ta lớn hơn tôi ba tháng, còn lại đều là
đàn anh hơn tôi ít nhất cũng vài tuổi, nếu không cũng chẳng thể
đem hai đứa vắt mũi chưa sạch như chúng tôi đi ăn trộm. Sau này,
bọn họ lớn lên rồi trưởng thành, nhất là sau khi vào trung học, ai
cũng ra vẻ đàn anh, không thèm chơi với hai đứa học tiểu học miệng
còn hơi sữa như chúng tôi. Tôi và Chu Nhất Minh liền trở thành
đồng minh, không sợ thân cô thế cô, tiếp tục bị những bắp ngô
căng, những trái dưa chuột non ngọt, những quả cà chua chín mọng...
vẫy gọi. Chúng tôi còn mở rộng phạm vi hoạt động ra những nhà
trồng cây ăn quả như nho, lựu... nữa.

Có rất nhiều hộ gia đình trồng lựu nhưng tiếc là chúng chỉ

thích hợp để ngắm chứ không hợp để ăn. Đến kỳ ra hoa, cây rực đỏ
như mặt trời ló rạng buổi bình minh nhưng đến mùa ra quả, trái lại
nhỏ đến tội nghiệp, chẳng to hơn quả trứng gà là mấy, mùi vị cũng
không hấp dẫn, ăn còn kém xa nho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.