AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 191

“Tôi không muốn nói nhiều, dù sao chuyện của chúng tôi cũng

kết thúc rồi, cô muốn biết tại sao thì đi mà hỏi anh ta.”

Đinh Man nói xong liền cúp máy, tôi muốn hỏi thêm một câu

cũng không được. Không ngờ cô gái này lại chia tay Chu Nhất Minh
sớm như thế, còn nói anh ta lừa cô ta nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?

Mà giờ Chu Nhất Minh chạy đi đâu không biết? Cái tên này

không phải nhất thời muốn tự sát đấy chứ? Chắc không đến nỗi
như thế, khả năng lớn nhất là lại rúc vào chỗ nào đó nốc rượu
quên sầu rồi.

Tính ra đây là lần thứ ba anh ta thất tình. Hết lần này đến

lần khác, thật là đen đủi, tôi mà như anh ta thì cũng uống rượu,
chửi thề cho đến say thì thôi. Giờ có trời mới biết anh ta uống ở
chỗ nào, tìm cũng chẳng được, chỉ còn biết đợi đến khi nào anh ta
say khướt rồi tự mò về thôi.

Hơn một giờ sáng, Chu Nhất Minh lò mò về nhà, người run

cầm cập vì lạnh, một lời cũng không nói, nằm vật xuống giường.
Bố mẹ anh ta xót con, vội vàng đổ đầy nước nóng vào túi chườm
rồi để vào trong chăn chườm chân cho anh ta.

Bà Chu có lòng tốt, ai ngờ chiếc túi chườm đột nhiên bung ra,

nước nóng chảy xối xả ra ngoài làm Chu Nhất Minh bị bỏng. Anh ta
vội tung chăn, nhảy dựng lên rồi tru lên như con sói bị thương: “Ai
ui... Sao tôi lại đen đủi thế này?”

Ngày hôm sau nghe tin, tôi chạy vội sang hỏi han, chia buồn. Vừa

bước vào phòng đã nhìn thấy Chu Nhất Minh đang ngồi trên
giường, hai chân bỏng rộp. Anh ta thấy tôi liền mặt mày nhăn nhó,
than phiền: “Ba bọng nước lớn, mười hai bọng nước nhỏ. Mẹ kiếp,
ông trời không có mắt hay sao mà để anh trai phải khổ nhục thế
này!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.