hẹn hò một lần xem sao, một không gian thật lãng mạn sẽ giúp
chúng tôi nhanh chóng thích nghi với vai trò mới.
Tôi cũng nghĩ như thế, liền gọi điện nói cho Chu Nhất Minh
nghe, anh ta đồng ý ngay: “Hẹn hò lãng mạn phải không? Được,
chiều nay tan làm anh trai sẽ đến đón em, đưa em đi lãng mạn một
chuyến.”
Chiều đến, Chu Nhất Minh y hẹn đến đón tôi. Anh ta đi một
chiếc Bora màu trắng, nói là vì cuộc hẹn lãng mạn này nên đã đến
chỗ bạn mượn, còn nói vì cuộc hẹn này mà anh ta đã trưng cầu ý
kiến rất nhiều bạn bè, nghiên cứu mọi phương diện rồi mới đưa
ra phương án cuối cùng.
Tôi không kiên nhẫn được nữa liền hỏi: “Phương án gì?”
Anh ta tỏ ra đắc ý nói: “Tí nữa em sẽ biết.”
Chu Nhất Minh lái xe thẳng ra ngoại thành, sau đó rẽ trái quẹo
phải trên một con đường núi quanh co, đến lưng chừng núi thì có
một mái đình đá lục giác, anh ta dừng xe, dắt tôi vào trong.
“Anh trai chở em đến đây ngắm cảnh hoàng hôn. Sao hả? Đủ
lãng mạn rồi chứ?”
Ngắm cảnh hoàng hôn trên núi thực sự là một điều rất lãng
mạn. Vầng mặt trời to tròn, đỏ như màu son từ từ bị che khuất bởi
đám mây mù trên núi, một cảnh hạ màn rực rỡ không gì sánh bằng.
Lần đầu tiên tôi được ngắm cảnh hoàng hôn đẹp như thế, không
thể không khen ngợi anh ta: “Chu Nhất Minh, không ngờ anh cũng
có dây thần kinh lãng mạn cơ đấy!”
Anh ta làm ra vẻ khiêm tốn: “Đâu có, đâu có, may mà các bạn
trong câu lạc bộ xe đạp hiến kế đấy. Trước đây bọn anh đã từng