AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 453

dọa: "Em còn có mặt mũi cười?"

Tại sao cô lại không có mặt mũi cười? Dù sao thì người đàn ông này

cũng không nhớ ai đã đặt cái tên không cách điệu như vậy cho anh mà.

Về điểm này, anh quả thực hết cách với cô, chỉ có thể tăng tốc độ,

Nhậm Tư Đồ không gần không xa theo sát, đến tận khi anh đứng ở ven
đường, trước một cửa hiệu ăn sáng không tên.

Trí nhớ đã rất lâu rồi nhưng khi Nhậm Tư Đồ đứng ở ven đường, ngửi

mùi hương hỗn tạp từ trong cửa hàng bay ra, dường như nhận ra từng
hương vị tách biệt ——

Sữa đậu nành, bánh quẩy, tào phớ, bánh nướng, đương nhiên còn có cả

mì vằn thắn và bánh trẻo rán mà cô thích nhất. Thậm trí ngay cả chỗ ngồi
"độc quyền" của cô vẫn còn chiếc quạt điện trắng treo ở trên, chẳng qua cái
bàn đã sớm đổi mới, không còn thô sơ như trước nữa.

Năm đó mẹ cô vẫn còn là hiệu trưởng trường mầm non, bởi vì trường

chuyên nhận những đứa trẻ bị khiếm thính nên mẹ cô còn bận hơn những
giáo viên khác, cơ bản là không có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho cô, cho
nên cửa hàng ăn sáng này chính là nơi mỗi ngày đi học cô phải ghé qua, mà
vấn đề ấm no ba năm trung học của cô cơ bản đều giải quyết ở trong này.

"Ông chủ, cho hai bát mì vằn thắn, hai phần bánh trẻo rán." Thời

Chung đi vào cửa hàng, vừa nói với ông chủ vừa ngồi xuống chỗ ngồi "độc
quyền" của cô.

Nhậm Tư Đồ bước nhanh hơn, ngồi xuống cạnh Thời Chung, không

phải là muốn tạo những lời nói dí dỏm mà là bị hoàn cảnh quen thuộc bao
quanh, tự nhiên mà phát ra: "Anh có biết chỗ anh đang ngồi là chỗ độc
quyền của em không?"

Anh có chút qua loa "A...?" một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.