AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 454

Thấy phản ứng không mặn không nhạt này của anh, Nhậm Tư Đồ

cũng không định hỏi tiếp, nhưng khi cô quay đầu nhìn thấy ông chủ đứng
cạnh nồi nóng hôi hổi, tư thế lão luyện làm Mì vằn thắn liền không tự chủ
mà nói ra: "Ba năm trung học em đều ăn ở đây, những món anh vừa gọi đều
là những món em thích nhất."

Những lời này của Nhậm Tư Đồ đều là lời nói thật, nhưng chẳng lẽ

anh cảm thấy cô nói những lời này là vì lấy lòng anh, làm thân với anh nên
mới cười nhợt nhạt như vậy?

Nhậm Tư Đồ thấy nụ cười trên môi anh, trong lòng càng thêm chắc

chắn anh đã coi hành động của cô trở thành hành vi lôi kéo làm quen rồi.
Thời Chung cũng mau chóng thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài
cửa hàng, cằm chỉ chỉ mấy cái bàn ở ngoài tiệm: "Nếu đây là chỗ ngồi độc
quyền của em thì chỗ kia... Là chỗ ngồi độc quyền của anh rồi."

Nhậm Tư Đồ trông theo ánh mắt của anh.

Phản ứng đầu tiên của cô là không tin —— anh vẫn thường xuyên

ngồi ở đó ăn sáng? Vậy tại sao cô chưa từng thấy anh? Cô ngoái đầu lại
nhìn anh, liền phát hiện anh tựa như đang nhớ tới một hồi ức thú vị, tia
sáng trong mắt có thể nói là rạng rỡ động lòng người.

Có lẽ đây là bệnh chung của những người trưởng thành rồi, hồi ức thời

niên thiếu, bất kể là khổ hay là đau, nhiều năm sau nhớ lại đều tốt đẹp như
vậy. Nhậm Tư Đồ không khỏi nhớ tới thời điểm khi mình còn đến trường,
sáng hôm nào cũng vì vội vã đến lớp đọc sớm mà vội vội vàng vàng chạy
vào tiệm ăn mì vằn thắn hay cái gì đó, thời gian ăn còn không có, phải gói
một phần bánh trẻo rán đến lớp ăn. Còn chỗ ngồi độc quyền của Thời
Chung —— Nhậm Tư Đồ lại nhịn không được nhìn chỗ ngồi ngoài hiên
thêm lần nữa.... Mỗi lần cô vội vàng tới vội vàng đi, chỗ ngồi kia đều rất dễ
trở thành góc chết với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.