AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 6

nếp nhăn trên bộ đồ thể thao, rất dễ nhận thấy ông cụ xem bộ đồ thể thao rẻ
tiền này như bảo bối, sự tương phản này làm cho Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất
thú vị, người thường sẽ rất khó tin được người như vậy lại có tật xấu không
sửa- trộm vặt.

“Buổi chiều tốt lành.” Bác sĩ Tư Đồ mỉm cười liếc ông cụ một cái, đặt

tay xuống cạnh điện thoại trên bàn, định gọi người mang nước trà vào.

Tần Tuấn Vĩ liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lại nhìn xung

quanh phòng bệnh bày trí rất đúng tiêu chuẩn. “Bác sĩ, tôi nói trước với cô,
tôi chưa bao giờ ngồi ghế nằm như cái ghế đó, nhìn cứ giống như đang bị
các người giải phẫu…..”

Nhậm Tư Đồ nở nụ cười vô cùng gian xảo: “ Ông muốn ngồi thế nào

thì cứ tùy ý, đừng xem nơi này là phòng bệnh, cứ coi như tới đây cùng bậc
vãn bối trò chuyện một chút thôi.”

Ông cụ lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Trò chuyện? Trò chuyện với

cô cũng thật là đắt quá rồi, đừng cho là tôi không biết ở đây thu phí một giờ
là bao nhiêu.”

Tuy nói như vậy, nhưng sau đó ông cụ Tần vẫn ngồi nghe bác sĩ Tư

Đồ hướng dẫn, cũng không khách khí mà trò chuyện lớn tiếng, hiển nhiên
ông Tần trước đây cũng một thời “tung hoành”, Tư Đồ nghe ông chia sẻ rất
vui vẻ.

Tần Tuấn Vĩ lúc trẻ có một thời gian dài làm nghề ăn trộm, ông cảm

thấy không có gì đáng xấu hổ mà phải giấu giếm chuyện này, thậm chí còn
cảm thấy đó là đoạn thời gian oanh liệt trong cuộc đời, giọng nói mang theo
một thứ hoài niệm sâu sắc ông nói với cô: “Cô có biết hay không, lúc ấy có
một dòng xe của Đức mới được nhập khẩu vào, thiết kế khóa vô cùng tinh
vi, không ai có khả năng mở được, tôi chỉ nghiên cứu 3 ngày 3 đêm liền mở
được, năm đó trong giới tôi được gọi là ĐỆ NHẤT TINH ANH”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.