AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 637

“Leng keng.”

***

Tôn Dao đứng ở ngoài cửa đợi một lát thì đã có người đi tới mở cửa,

nhưng hiển nhiên, Tôn Dao biết mình lúc này không được hoan nghêng.
Tôn Dao hướng về phía Thời Chung đang đứng ở bên trong cửa biết rõ mà
còn hỏi: “Xem ra tôi tới không đúng lúc nha.”

Cả khuôn mặt người đàn ông vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt rõ ràng như

đang cảnh báo Tôn Dao: thức thời thì mau rời đi ngay lập tức cho tôi.

Nhưng Tôn Dao căn bản không coi trọng sự cảnh báo của anh, nhàn

nhã từ trong túi xách của mình lấy ra một quyển hộ khẩu, ở trước mặt Thời
Chung mà đong đưa: “Chẳng qua là tôi mang cái này tới cho anh—“

Thời Chung nhận lấy hộ khẩu, hơi ngẩn người, sau đó giương mắt

nhìn về phái Tôn Dao, tuy anh vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhì
Tôn Dao đã khách khí hơn gấp trăm lần.

Tôn Dao cười hả hê một tiếng, không khách khí đổi dép đi vào phòng

khách, đặt mông ngồi xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ở trong
phòng ngủ đi ra.

Nhậm Tư Đồ còn chưa đi lại gần Tôn Dao thì Tôn Dao đã đột nhiên

nhíu mày, ngay sau đó đưa tay che mắt lại: “Mau, cậu mau đem chiếc nhẫn
kia cất đi, mắt mình sắp bị nó chói mù mắt rồi.”

Không hổ là diễn viên, cô ấy làm như thật sự bị chiếc nhẫn làm cho

chói mắt đến mức mở mắt không được, đến điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng
giống y như thật—Nhậm Tư Đồ bật cười đi về phía Tôn Dao.

Tôn Dao nhìn chiếc nhẫn trứng chim bồ câu, đột nhiên thay đổi giọng,

hướng về phía người còn đang đứng ở cửa, la lớn lên một câu: “Tôi đã hối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.