AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA - Trang 70

Thời Chung ra khỏi nhà trọ tìm điện thoại của mình, đoán chừng lúc

say vô ý làm rơi đâu đây___ Thời Chung bóp bóp trán hình như vẫn còn
cảm giác đau nhức ở thái dương, cúi người nhặt điện thoại lên .

Anh chỉ vừa nhặt điện thoại lên thì đã có cuộc gọi đến làm di động

rung liên hồi. Thời Chungvừa bắt máy đã truyền đến tiếng thư kí Tôn lã chã
chực khóc:” Cám ơn trời đất! Cuối cùng anh cũng nghe máy!”

Thời Chung nhanh chân bước đến thang máy, âm thanh ngược lại lạnh

nhạt có chút khàn khàn: “Tới nhà trọ hôm qua đón tôi!”

“Tôi đang ở dưới lầu!” Thư kí Tôn chua xót muốn rơi lệ.

“Hôm qua anh mất tích cả đêm, điện thoại cũng không gọi được tôi

nào dám đi?”

Quả nhiên Thời Chungvừa ra khỏi khu nhà đã thấy thư kí Tôn và lái

xe vẫn đang chờ ở đó, một chút cũng không nhúc nhích. Thư kí Tôn thông
qua cửa xe nhìn thấy ông chủ bước từng bước về phía mình lại nhìn đội mắt
thâm quầng qua gương chiếu hậu âm thầm cảm thán bản thân quá mức khổ
sở.

Thời Chung trực tiếp đi đến bên cạnh xe, thư kí Tôn bước xuống mở

cửa đón anh, nhấc chân bước lên xe Thời Chung vẫn lưu luyến quay đầu
nhìn lại căn trọ trên tầng cao kia, tìm kiếm gì đó trong những căn phòng có
cửa sổ sát đất, trong đầu nhớ lại lời của tên tiểu tử thúi kia: ông không
muốn chịu tránh nhiệm?

Lúc đó, sao anh lại không đáp ứng luôn đi? Thời Chung cực kì ảo não

lắc đầu buồn bực ngồi vào trong xe.

Tài xế nổ máy chạy đi, thư kí Tôn một đêm không ngủ giờ cũng ôm

dây an toàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cũng chưa kịp ngủ lại nghe môt âm thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.