muốn nhờ cậu."
"Bác cứ nói."
"Chuyện chúng ta nói hôm nay, vĩnh viễn đừng nói cho Đồ Đồ."
Thời Chung suy tư hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mặc dù động tác anh gật đâu nhẹ vô cùng, nhưng có một loại có thể
khiến người tin vào. Tư Đồ Phương Ngọc tin tưởng người trẻ tuổi này là
người sẽ nói được làm được, không khỏi trấn an mà cười.
"Vậy cậu nhanh đi về đi, đừng để cho con bé chờ lâu." Đây là câu cuối
cùng vị nhạc mẫu để lại cho Thời Chung.
trên đường Thời Chung lái xe trở về thành phố B suy nghĩ, dường như
anh cũng giống như mẹ vợ cố chấp này, trong lòng mỗi người đều có bí
mật, một bí mật vạch trần, là vạch trần một vết sẹo đã khép lại, hoặc là...
Điện thoại Thời Chung vang lên tiếng chuông, cắt đứt suy nghĩ của
anh.
Thời Chung nhíu mi tâm, nghe điện thoại.
Là người phụ trách hoạt động tín dụng ngân hàng gọi cho anh: "Thời
tiên sinh, chúng tôi mới được trở lại, hạng mục này ngài vay chúng tôi
không thể đồng ý, thật có lỗi."
"Theo tôi nói trước, gia tăng thế chân lực độ cũng không được?"
Giọng đối phương còn bất đắc dĩ hơn anh: "Chúng tôi đã tận lực,
nhưng vẫn không được. Lý cục nói đáng lẽ chuyện không có náo lớn như
vậy, bởi vì anh cùng người ca sĩ nữ kia có mấy chuyện hư hỏng, hiện tại
huyên náo dư luận xôn xao, ngộ nhỡ hạng mục vì vậy chịu dính líu, chuyện
nguy hiểm như vậy ngân hàng chúng tôi không đảm nhận nổi."