đã sớm nghĩ biện pháp hại chết lão tử rồi!”
Sơn Linh cũng hết chỗ nói rồi, nàng cảm thấy cùng với nữ nhân này một
chút tiếng nói chung cũng không có.
Không đúng, không chỉ là không có tiếng nói chung, mà là giữa nàng và
nàng ta vốn không thể nói chuyện rõ ràng bình thường được.
Có ai từng nghe một cô gái hễ mở miệng ngậm miệng đều xưng là lão tử
hay chưa? Con gái giang hồ cũng không có nói liên mồm như nàng vậy.
“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi!” Vệ Lai phất tay đuổi người.
Sơn Linh sững sờ hỏi: “Không cần ta hầu hạ?”
“Cần ngươi hầu hạ để làm gì? Chà lưng cho ta chắc?”
Sơn Linh gật đầu: “Trên người ngươi đang bị thương, tất nhiên là cần ta
giúp rồi.”
“Ôi! Ha ha!” Vệ Lai cười ha ha: “Không cần không cần, lão tử tự mình
xử lý được rồi.”
Cho đến bây giờ nàng vẫn không có thói quen khi tắm có người ở bên
cạnh, cho dù có là người thân quen nàng cũng sẽ không thể tắm rửa được.
Tuy nhiên tiểu nha đầu vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy bộ dáng của
nàng ta như thế thì lại bắt đầu hờn dỗi, vì thế phủi tay mặc kệ.
Vệ Lai được thanh tĩnh, đợi sau khi cửa phòng được đóng lại cẩn thận
rồi mới bắt đầu cẩn thận cởi bỏ hết quần áo trên người xuống.
Y phục cổ đại này thật là phiền toái, trái một cái nút thắt phải một cái
dây lưng, tầng trong tầng ngoài mỗi cái ba lớp, nếu không phải mấy ngày
nay đã nhìn quen mắt thật đúng là không cởi được nó!