Bụng lại truyền đến tiếng kêu “rột rột”, nàng quyết định ‘hiến tế’ cho
ngũ tạng trước.
Vì vậy nàng vọt tới phòng bếp, muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh ăn
uống.
Vệ Lai học dáng vẻ bình thường của Sơn Linh, muốn bắc bếp nhóm lửa
nhưng loay hoay cả buổi, làm đến mức khói bay đầy phòng mà lửa vẫn
chẳng chịu cháy lên.
Đứng thẳng người, nhìn lò bếp sống chết không lên nổi lửa khiến cho
Vệ Lai thực sự tức giận.
Chợt nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài phòng bếp, còn không
đợi nàng quay đầu nhìn lại thì đã nghe thấy tiếng Sơn Linh bỗng chốc vang
lên.
“Ối! Chủ nhân!”
Trong lòng nàng mừng như điên, dù biết tiểu nha đầu có lẽ nhận nhầm
mình mặc quần áo này thành Quý Mạc Trần, nhưng nàng vẫn cao hứng, ít
nhất nơi này còn có Sơn Linh ở đây, chỉ cần còn có Sơn Linh, tiểu trúc
trong núi này sẽ trở nên chân thật.
Vệ Lai quay đầu lại, híp mắt, cười nhẹ nhàng nhìn tiểu nha đầu sốt ruột
chạy vào, trêu nàng nói: “Chạy chậm thôi, lão tử không có hứng thú với nữ
nhân, đừng nhào lên người lão tử!”
“Ngươi...” Sơn Linh dừng bước, nhìn người đứng trong làn khói dầy đặc
cuồn cuộn trong phòng bếp không phải là Quý Mạc Trần, mà là Vệ Lai:
“Tại sao ngươi lại mặc áo của chủ nhân?” Tiểu nha đầu bức xúc nói: “Họ
Vệ kia! Ngươi có bị bệnh không! Đang yên lành lại mặc áo của chủ nhân?
Hây da!” Lại thấy vạt áo bị nàng cắt rất xấu, Sơn Linh đau lòng nói: “Chất