ÁI PHI TRẪM LÀ ĐẶC CÔNG - Trang 51

“Ai dám?” Hoắc Thiên Trạm lúc này mới hiểu ra lời nàng nói ‘thiêu

chết’ là có ý gì. Nhưng hai chữ ‘ai dám’ vừa vọt ra khỏi miệng thì lập tức ý
thức được lão bà cùng nữ nhân từ miệng nàng nói chính là mẫu thân và
hoàng tẩu mình. Đáy lòng thầm than, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho
nàng, khó trách nàng liều mạng có chết cũng muốn trốn khỏi hoàng cung:

“Ánh Nhi!” Giọng nói đã dịu lại đôi chút, “Theo ta trở về đi, Tế Thiên

xong Bổn vương sẽ đăng cơ xưng Đế, từ nay về sau không còn ai dám cả
gan động tới nàng!”

“Nói đùa gì thế!” Vệ Lai rốt cuộc hiểu được tại sao luôn cảm giác có

ràng buộc nào đó với người này, thì ra là tình cảm, Lam Ánh Nhi và hắn
đang yêu nhau sao?

Không giống!

Hoặc là nói, Lam Ánh Nhi chưa chắc yêu hắn, nhưng mà hắn thì yêu

Lam Ánh Nhi.

“Ta mặc kệ ngươi có xưng Đế hay không! Ta cũng không có vĩ đại đến

mức đem may mắn cả đời mới có được để trói buộc vào một người xa lạ
đang nắm hoàng quyền như ngươi!” Nàng nhướng nhướng mắt, “Này, anh
đẹp trai! Cám ơn anh đã đến tiễn tôi một đoạn, nhưng bây giờ tôi phải đi
rồi!”

Khi nói chuyện, không hề có một tia lưu luyến với người đối diện trước

mắt.

Giục ngựa, xoay người, vung roi, Vệ Lai nghênh ngang rời đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.