“Xì!” Vệ Lai rốt cuộc không giả bộ được nữa, rất vô lương tâm mà phụt
cười.
“Á!” Tiểu nha đầu ngồi ở trên mép giường sợ tới mức thiếu chút nữa
nhảy dựng lên, lập tức há to miệng trừng lớn mắt nhìn nàng, thật lâu cũng
không nói nên lời.
Vệ Lai cười đến bụng cũng muốn rút gân, đến khi cảm thấy vết thương
ở ngực lại bắt đầu lâm râm đau nhói mới không thể không cố nén cười. Sau
đó mở mắt nhìn tới chỗ nha đầu kia vừa nhảy ra.
Đó là một cô gái nhỏ tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Trên người mặc
bộ quần áo màu xanh ngọc, không tính là giàu có nhưng lại rất sạch sẽ nhẹ
nhàng thoải mái. Mắt to hàng mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn tức giận mà
cong lên, hai bím tóc thả ở trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Ồ? Mỹ nữ!” Vệ Lai cố ý trêu chọc nàng ta, “Mỹ nữ! Là ngươi ở suốt
bên cạnh chăm sóc vết thương cho ta hay sao? Hây da, thật là cảm động
quá! Đáng tiếc ta và ngươi đều là con gái, nếu không hả, lão... À không, ta,
ta nhất định sẽ dùng sính lễ long trọng đến cưới ngươi về nhà đó!”