Tịch Nhan bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, sau một lát, nhịn không
được vỗ ngực nở nụ cười -- lúc trước nghe Hoàng Phủ Thanh Thần nói hắn
hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với một nữ tử, nàng còn tưởng đó là chính
mình.
Thì ra là không phải.
Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp ổn định trở lại, Tịch Nhan thở phào
nhẹ nhõm nói: "Ngươi đi bẩm báo với Thất gia, thân mình ta không khoẻ
nên đi ngủ trước."
Nhưng khi nằm xuống, Tịch Nhan lại không có cách nào ngủ được, luôn
nghĩ đi nghĩ lại một việc -- hắn muốn kết hôn biểu muội thanh mai trúc mã
của mình, nhưng mà biểu muội này đã qua đời; hắn cùng với Đạm Tuyết lại
ái muội không rõ, lại chắp tay mang Đạm Tuyết đưa cho Hoàng Phủ Thanh
Thần; hắn tấu xin được cưới người bị hủy dung nhan là nàng, đối xử với
nàng rất tốt, vô cùng tốt......
Mọi việc tựa hồ không hề liên hệ gì với nhau, nhưng Tịch Nhan lại vẫn
cảm thấy có cái gì đó cổ quái, cứ suy đi nghĩ lại như vậy cả một đêm không
ngủ, cũng không nghe được tiếng xe lăn của Hoàng Phủ Thanh Vũ vang
lên.
Sáng sớm hôm sau, khi Tịch Nhan vừa thức dậy, Bích Khuê lập tức dẫn
theo người tiến vào hầu hạ, cho nàng biết: "Hoàng tử phi, đêm qua Cửu gia
uống rượu , Thất gia lo lắng nên ở phòng khách canh chừng Cửu gia cả
đêm."
"Sao? Huynh đệ tình thâm như vậy sao?" Tịch Nhan tựa tiếu phi tiếu
đáp một câu, bỗng nhiên đứng dậy, "Ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi trở
về bẩm Thất gia, không cần chờ ta dùng điểm tâm."
Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người lâm vào trạng thái hỗn độn,
mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh nam nhân trước mắt