Giang Nam, Giang Nam ....
Hoàng Phủ Thanh Vũ từng nói, chờ đến khi sức khỏe của nàng tốt một
chút, sẽ dẫn nàng cùng đi Giang nam, hắn cải trang vi hành, nàng thì du
ngoạn non sông. Hai người còn có thể cùng nhau đi dọc theo bờ sông mà
dạo chơi những thôn làng ven sông...
Hoa Quân Bảo rất vất vả mới kéo Tịch Nhan như từ "cõi bồng lai" trở
về, nói: "Muội không nên suy nghĩ lung tung, dưỡng sức khỏe cho tốt, chờ
đến khi bộ dáng của muội không dọa người được nữa, ta và muội cùng lên
núi thăm Hoàng tổ mẫu, nghe không?"
Tịch Nhan gật gật đầu, ngực bỗng nhiên đau đớn dữ dội, nàng biết chắc
cơn đau này là thật, nên không ngừng tìm kiếm thuốc khắp xung quanh, mà
sao vẫn không tìm thấy, bèn giữ chặt lấy cổ tay áo của Hoa Quân Bảo:
"Hành lý của ta đâu?"
Hoa Quân Bảo hơi có chút đau đớn nhìn nàng: "Muội đang tìm gì vây?"
Tịch Nhan không để ý đến hắn, lại tiếp tục tìm, dù có thế nào cũng
không tìm thấy, đầu óc tức khắc hoảng loạn, nên hướng ra bên ngoài gọi
một tiếng: "Người đâu!"
Nhưng ngay lúc này, Hoa Quân Bảo giữ nàng lại, từ trong tay áo lấy ra
một hộp gấm: "Vật này sao?"
Tịch Nhan vừa thấy, liền đoạt lấy, lấy ra một viên thuốc uống ngay.
Trong ánh mắt Hoa Quân Bảo vẫn ngập tràn sự đau đớn: "Thuốc này
không thể uống, muội biết không?"
Đợi đến khi cơn đau trong lồng ngực dần lắng xuống, Tịch Nhan mới
thản nhiên nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ta biết chứ. Nhưng nếu không ăn, sẽ
đau đến chết mất. Ta sợ đau, huynh biết mà."