Nữ tử trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt
mang theo ba phần hận ý bảy phần triền miên, cứ như vậy nhìn hắn, sau đó
bỗng dưng kéo tay hắn, đưa tới bên miệng, hướng tới mu bàn tay hắn cắn
xuống thật mạnh.
Thập Nhị đau đến thét lớn một tiếng, trên mặt che dấu không được vẻ
vui mừng, đến khi nàng buông ra, chỉ kém chút nữa là cao hứng nhảy dựng
lên: "Nguyệt Nha Nhi, nàng nhớ ta nên đến gặp ta. Nàng tha thứ cho ta rồi
phải không?"
Đôi mắt trong suốt của Nguyệt Nha Nhi đảo qua trên mặt hắn, rốt cuộc
không nói gì, theo thói quen cứ mân mê lọn tóc.
Thập Nhị tự biết nàng trầm mặc như thế thật ra chính là cam chịu, nhất
thời kéo tay nàng, chạy khỏi hòn giả sơn, cao hứng đến nỗi như muốn đi
tuyên cáo khắp thiên hạ,.
Hắn biết vào giờ phút này, nàng lựa chọn đến đây với hắn, thật ra có
nghĩa là nàng mặc kệ quốc gia của mình, hắn biết rõ trong đó nhất định có
điểm kỳ quái, nhưng đôi mắt trong suốt của nàng lại làm cho hắn trước sau
như một không khắc chế nổi mà càng hãm sâu vào, đến nỗi hắn cuối cùng
cũng xem nhẹ nghi ngờ trong lòng mình. Truyện Sắc Hiệp -
Hắn một đường kéo nàng chạy đến hoa viên, Nguyệt Nha Nhi lại kéo
mạnh tay áo hắn: "Chàng dẫn ta đi nơi nào?"
Thập Nhị quay đầu, nụ cười trên mặt nở rộ cực kỳ chói mắt: "Ta mang
nàng đi gặp Thất ca."
Nguyệt Nha Nhi lại lắc lắc đầu: "Đừng, ta không muốn gặp Thất ca
chàng."
Thập Nhị không khỏi thu lại nét cười: "Nàng sợ huynh ấy --"