Tịch Nhan hạ thấp mắt, xấu hổ đặt tay lên lưng hắn, nhẹ nhàng ghé vào
lỗ tai hắn nói: "Ta biết hôm nay thể nào cũng bị chàng ép buộc......"
Hắn hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc không thể khắc chế nổi, đứng dậy
ôm lấy nàng, giọng nói ẩn nhẫn: "Về sau có cơi hội chúng ta sẽ cùng nhau
"thưởng" trăng, tối nay chúng ta "thưởng" người đi."
Tịch Nhan tựa vào trong lòng hắn, nở nụ cười: "Được, Trung thu
"thưởng"người chắc chắn là sẽ có phong vị khác."
Toàn bộ buổi tối, hắn cơ hồ dùng mọi thủ đoạn ép buộc Tịch Nhan, lúc
Tịch Nhan chịu không nổi cầu xin tha thứ, hắn liền che lại miệng của nàng
lại, hôn nàng cho đến khi nàng mêm người rên rỉ, mới bắt đầu chậm rãi tiếp
tục tra tấn.
Tịch Nhan thở hồng hộc, lúc đầu có thể miễn cưỡng đón ý nói hùa với
hắn, sau đó trên người một chút khí lực cũng không còn, chỉ có thể mềm
người nằm yên mặc cho hắn đùa nghịch, mà hắn lại còn không vừa lòng,
dựng nàng ngồi dậy để cho nàng ngồi trên người mình, muốn cho chính
nàng chuyển động. Tịch Nhan thẹn đến mức muốn chui xuống đất, bụm mặt
không chịu nhìn hắn, hắn lại đột nhiên tà tứ cười, động thân thật mạnh.
Quần áo bị xé nát, Tịch Nhan rốt cục tiêu hao toàn bộ thể lực, thét lên
chói tai, mềm mại ghé vào phía trên ngực hắn, không khắc chế được được
nên lâm vào mê man.