Tiểu Thập Nhị ta vẫn sầu tương tư tẩu đến giờ phút này, tẩu cho ta xem liếc
mắt một chút có được không?"
Tịch Nhan liếc mắt một cái liền nhìn ra trong mắt hắn ánh lên tia giảo
hoạt, mỉm cười: "Nay ta không thể so với ngày xưa, giờ đây dung nhan này
làm cho người ta sợ hãi, nên ta thật không dám cho Thập Nhị đệ nhìn."
"Làm sao có thể như vậy, Thất ca ta vừa ý tẩu như vậy, tẩu tử làm sao có
thể khó coi? Tẩu cho ta nhìn một lần đi." Lão Thập
Nhị ra vẻ không chịu nghe lời, nâng tay liền kéo tấm lụa mỏng trên mặt
Tịch Nhan xuống.
Tịch Nhan thật ra cũng không nghĩ tránh né, chỉ còn chờ hắn đem khăn
che mặt của mình cái kéo xuống, cũng để thỏa mãn ý muốn xem kịch vui
của mọi người.
Cũng không nghĩ tới khi lụa mỏng sắp sửa rơi ra hết, bỗng nhiên trong
lúc đó, một đôi tay đúng lúc đè lên cái trán nhỏ xinh của nàng, vừa kịp giữ
chặt chiếc khăn lụa mỏng sắp rơi ra.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, mỉm cười với lão Thập Nhị: "Thập Nhị
đệ làm gì vậy, mặt của thất tẩu cũng dám chạm vào sao?"
"Không dám không dám!" Lão Thập Nhị cuống quít đem chiếc ghế bên
cạnh đi chỗ khác, cách xa Tịch Nhan, ngồi tựa gần bên người Hoàng Phủ
Thanh Thần đang không ngừng cúi đầu uống rượu, lúc này đem lực chú ý
di chuyển sang hắn, "Cửu ca, huynh làm sao vậy? Hôm qua mới vừa mừng
rỡ, hôm nay lại giống như chó nhà có tang --"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, một ánh
mắt sắc bén lạnh như băng nhìn về hắn, lão Thập Nhị sợ tới mức chỉ một
thoáng im hơi lặng tiếng, ủy ủy khuất khuất cúi đầu tự mình gắp thức ăn.