"Sụyt --" Tịch Nhan đem ngón trỏ để lên môi, cười cười, "Tử Ngạn,
huynh sẽ giữ bí mật cho ta, có phải hay không?"
"Đó là hiển nhiên." Tử Ngạn gật đầu, ánh mắt rơi xuống bàn tay hơi
phiếm hồng của nàng, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, quả nhiên cảm thấy bàn
tay nàng lạnh lẽo, nhịn không được nhíu nhíu mày, "Sao nàng vẫn không
biết chiếu cố chính mình như vậy?"
Tay hắn thập phần ấm áp, bị hắn nắm như vậy, Tịch Nhan cảm thấy chút
không chỗ nào là không ổn, cùng hắn nhìn nhau cười, bỗng nhiên lại nhớ
những chuyện trước đây nên mềm giọng cùng hắn đùa giỡn.
Hắn vẫn là một thiếu niên đơn thuần như vậy, thế giới của hắn cùng nụ
cười của hắn đơn thuần và ấm áp, Tịch Nhan tìm thấy trên người hắn lòng
trung thành không lý giải được.
Tịch Nhan cùng hắn nói chuyện hồi lâu, bỗng nhiên trong lúc đó nảy
sinh xúc cảm, cười nói: "Tử Ngạn, thế giới của huynh trừ mẫu thân của
huynh cùng kinh Phật, còn có cái gì khác không?"
"Còn có Nhan Nhan." Ánh mắt thiếu niên tinh thuần, nhìn vào đôi mắt
nàng sau làn lụa mỏng, trịnh trọng tuyên bố. Nguồn truyện: Y
"Tử Ngạn?" Tịch Nhan kinh ngạc, lập tức lại nhịn không được nở nụ
cười, "Ta trong lòng huynh được xem là gì?"
"Nhan Nhan trong lòng ta cũng chỉ là Nhan Nhan."
Tịch Nhan cực kỳ thích ánh mắt tinh thuần của hắn, thế nên khi nghe lời
nói đó thốt ra từ miệng hắn, Tịch Nhan hoàn toàn không có cảm giác phản
cảm, cả người chỉ cảm thấy thoải mái, tiếp tục đùa giỡn với hắn không cần
biết đến thời gian, mãi cho đến gần đêm khuya mới trở lại phòng.