Trong phòng một mảnh tối đen, không nhìn thấy cái gì, Tịch Nhan vừa
định gọi người đến đốt đèn, lại đột nhiên nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ,
trong lòng nhất thời suy nghĩ khác, liền sờ soạng đi vào phòng.
Trong phòng cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng hít thở của hắn Tịch Nhan
cũng không nghe được, giống như trong phòng không có ai cả.
Nhưng nàng cũng không muốn chứng thực hắn thật sự có trong phòng
hay không, bởi vậy nàng chỉ ngồi xuống bên cạnh bàn. Trong phòng tất
nhiên là ấm áp hơn bên ngoài, nhưng bất thình lình ấm áp như vậy lại nhất
thời làm cho Tịch Nhan cảm thấy trên người có chút mệt mỏi, cũng bởi vì
nguyệt sự nên bụng hơi trướng đau.