đem ra nơi phòng bịnh thường được rồi. Phi cho tôi biết, nên tôi điều động
ra đó chớ.
- Phi căn cứ vào đâu mà quyết định khinh suất như vậy?
Phú tỏ vẻ chống lại ý kiến của lão Khưu:
- Thưa viện trưởng, tôi cũng phân tách tỉ mỉ theo lịch biểu của hắn, không
phải riêng một mình Phi sai lầm. Tôi cũng chịu trách nhiệm phần lớn việc
này.
Ý kiến Khưu viện trưởng bị đánh đổ, lão phải tỏ ra tôn trọng quyết định về
y thuật của vị y sĩ trưởng. Bằng không lão sẽ mất mặt với người bạn thân,
vấn đề trước ông ta không theo dõi cho lắm, nhưng hiện tại, không cho
phép lão rơi đài trước mặt khách. Cũng không thể nổi cơn giận dữ lên
được, lão bèn hòa hoãn chuyển lời:
- Phú hãy gọi điện thoại bảo Phi về đây, tôi muốn hiểu rõ tất cả tình hình để
trình bày với anh Hùng đây.
Phú vừa vâng dạ vừa bước ra. Lão Khưu bước theo anh ta, dặn thêm:
- Bảo Phi phải về đây gấp.
Phú ứng tiếng vâng lời, chàng bước ra bên ngoài nhìn Phương Tử le lưỡi.
Phương Tử khẽ hỏi:
- Em chưa từng gặp viện trưởng nổi giận lần nào như thế.
- Đừng trách ổng, bởi trước mặt lão bạn già nếu để mất mặt thì coi sao
được.
- Anh gọi điện thoại cho anh Phi hả?
Phú cười khúc khích:
- Không, anh muốn thêm thắc chút ít cho Phi nó lên ruột chơi, nên gọi điện
thoại ở văn phòng.
- Khổ quá há?
- Để coi lão phát cáu trước mặt Tiểu Lê ra sao?
Phú nói xong liền bước đến gọi điện thoại cho Phị Sau khi Phú rời khỏi văn
phòng viện trưởng, lão Khưu xin lỗi lão Hùng:
- Kiến Phương, cũng tại tôi sơ ý mà gây ra nông nỗi, xin anh thứ lỗi cho!
Hùng Kiến Phương tỏ vẻ bình thường, lão cười cười, xem như không xẩy
ra chuyện gì. Ông ta chỉ sợ lão Khưu sẽ phát giận mà mắng nhiếc người