ÁI QUẢ TÌNH HOA - Trang 245

Nàng lắc đầu nói:
- Con thì khỏi uống gì, má lo cho anh Phi đi.
- Xin bác đừng quá lo âu, cháu đã uống rồi.
Bà Hùng tỏ vẻ không yên lòng, bà căn dặn:
- Con với cháu Phi, nói chuyện đi, nhưng đừng nói nhiều lắm.
Nàng mỉm cười nói:
- Má khỏi phải lo, bởi vì anh Phi là y sĩ mà.
Bà Hùng bước ra cửa phòng, Phi mỉm cười nhỏ giọng:
- Tôi còn nhớ, cô chán y sĩ lắm mà.
Nàng cũng nở nụ cười tươi trả lời:
- Đúng vậy, em từ nhỏ hay bịnh hoạn, mỗi lần rước thầy thuốc đến, họ
không cho uống thuốc mà chỉ chích thuốc, em sợ chích thuốc lắm, nên rất
chán y sĩ.
Phi cười thành tiếng:
- Trong đó có cả tôi nữa?
Nàng chăm chú nhìn chàng, lắc đầu nói:
- Anh không có trong đó, anh không hề cho em uống thuốc, cũng không
chích thuốc cho em mà.
- Giây lát đây bác Khưu sẽ đến chích thuốc cho cô.
Nàng lộ vẻ đáng thương hại:
- Đừng dọa em, em đã khó chịu lắm rồi, đầu nhức, cổ khô, chóng mặt,
miệng lại đắng muốn chết đi được.
Phi an ủi nàng:
- Đừng lo lắm, nên yên nghỉ trong đôi ba hôm sẽ khỏi.
- Em muốn ngồi dậy, anh đỡ giùm em được không?
Phi đợi nàng ngồi dậy, dựa lưng vào gối, như nửa nằm nửa ngồi. Nàng tỏ ra
rất mệt nhọc. Giây lát sau, nàng cúi đầu nhỏ giọng:
- Cho em biết, đêm qua em làm sao về đây được? Em nhớ dường như anh
đỡ em lên một chiếc xe hơi thì phải?
- Phải rồi, qua khỏi cầu treo thì có chiếc xe taxi đậu chờ khách sẵn.
- Em cũng không nhớ mình đi qua cầu hồi nào. Chỉ còn nhớ mơ màng dưới
ánh đèn đường có hai chiếc bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.