Thẩm Mặc bên ghế tài xế trong lòng toát mồ hôi, Thẩm Thanh lại hơi
ngửa đầu, cười thật tươi với Trịnh Duyệt Nhan: “Đương nhiên là không,
nhưng cô không nghe người ta nói à, đẹp cũng là một cái tội.”
Trịnh Duyệt Nhan cắn răng, nếu như một người đàn ông xa lạ nói với
nàng những lời buồn nôn cợt nhả này, nàng đã sớm đánh cho cha hắn mẹ
nhận không ra rồi, nhưng những lời này cứ một mực là một cô gái nói ra,
dáng vẻ tương đối tốt, như ánh mặt trời, nàng đã gặp qua những cô gái da
mặt dày, nhưng khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia khiến nàng có chút luống
cuống, tức giận đến kinh ngạc, nói không nên lời, đợi đèn xanh sáng lên,
lập tức phóng như bay.
Thẩm Mặc nhanh chóng đạp chân ga, con đường có nhiều xe, ô tô khó
có thể chuyển động, chỉ chốc lát, hai xe lại sánh đôi.
- Ai! Cô đừng tức giận mà! - Thẩm Thanh vừa phất tay, vừa thăm dò:
“Thôi thì thế này, tối nay chúng tôi mời cô ăn cơm để nhận lỗi được không?
Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ không theo cô nữa.”
Thế này là cái gì? Định uy hiếp sao? Trịnh Duyệt Nhan dở khóc dở cười,
mặt lạnh lùng: “Không có hứng thú!”
- Hả? Hả? Sao cơ? Cô đồng ý à? - Một tay Thẩm Thanh đặt nơi lỗ tai,
làm bộ không nghe rõ, sau đó nhảy cẫng lên hoan hô: “Thật tốt quá! Cô
thích ăn cái gì? Món ăn Hồ Nam? Đồ cay Tứ Xuyên? Món ăn Pháp? Liệu lý
Nhật Bản?”
Trịnh Duyệt Nhan bị nàng làm cho phát cáu, từ đáy lòng thở dài một
hơi, suy nghĩ vài giây, lại đeo kinh râm lên: “Tôi thích tốc độ!”
- Tốc độ? - Thẩm Thanh không làm bộ nữa, vẻ mặt thắc mắc.
Con mắt Trịnh Duyệt Nhan chăm chú nhìn phía trước, băng băng nói:
“Bây giờ tôi muốn đi núi Cửu Thanh, nếu cô đuổi đến đỉnh núi trước tôi, tôi