Trầm Hàn Sanh: “Vì chuyện nhập viện lần trước thôi, con bé thường ngày
gặp mọi người rất lễ phép.”
Trầm Hàn Sanh mỉm cười: “Con nít rất nhiều đứa nhìn tôi như vậy, cũng
quen rồi.”
- Hôm nay tôi cứ sợ cô không đến.
Trầm Hàn Sanh khóe môi cong lên, ẩn ý nhìn cô: “Tôi có thể không đến
sao?”
Diệp Tòng Y giơ giơ khuôn mặt xinh đẹp, còn nghiêm túc nói: “Nếu cô
không đến, tôi thật sự sẽ tiếp tục chờ cô ở nơi này, để mời cô ăn cơm
chiều.”
- Kỳ thật cũng không cần thiết phải mời cơm, tôi cũng không giúp đỡ gì.
– Trầm Hàn Sanh cúi đầu xem thực đơn, trong giọng nói có điểm bất đắc dĩ:
“Cơ mà nếu cô kiên trì như vậy, tôi cũng không thể lại cự tuyệt.”
Diệp Tòng Y nhíu đôi mi thanh tú lại, hai mắt nhìn chăm chú vào nàng:
“Tôi không chỉ là vì chuyện đó mới mời cô ăn cơm, Hàn Sanh, có phải
chúng ta ăn một bữa cơm, cũng phải tìm một lý do khách khí cô mới đồng ý
đi?”
Trầm Hàn Sanh không ngẩng đầu, nhấp mím môi, sau đó nghiêng đầu,
nói với nhân viên nhà hàng đang đứng nghiêm bên cạnh một chuỗi tên đồ
ăn, Diệp Tòng Y giật mình, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn nàng, Trầm
Hàn Sanh cảm nhận được ánh mắt cô, hạ mí mắt xuống, cầm ly trà trước
mặt lên uống.
- Đây đều là những món ăn cô thích sao?
- Ừ.