Trầm Hàn Sanh lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên không nhịn được vươn
tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, vén qua sau ót, hai người liếc
mắt nhìn nhau, ý thức được ánh mắt của đối phương có chút triền miên, liền
nhanh chóng dời đi. Diệp Tòng Y tiếp tục cúi đầu ăn canh, Trầm Hàn Sanh
lại bị một khối hồng ngân trên cổ cô chú ý, sắc mặt trong nháy mắt trở nên
cứng ngắc.
Không ai nói gì nữa, nhưng không khí lại lặng yên phát sinh biến hóa,
không còn ái muội như trước nữa.
Chờ Diệp Tòng Y uống canh xong, Trầm Hàn Sanh liền đem chén vào
nhà bếp thu dọn, khi nàng đi ra, nàng chỉ chỉ vào phòng mình: “Đêm nay cô
vào đó ngủ đi.”
- Cô ngủ ở đâu?
- Tôi ngủ sô pha.
Diệp Tòng Y ngẩn ra, Trầm Hàn Sanh bổ sung nói: “Nhà tôi chỉ có một
cái giường.” Diệp Tòng Y bất an nói: “Thế... Vẫn là tôi nên ngủ sô pha.”
Trầm Hàn Sanh thản nhiên cười: “Tôi bình thường vẫn thường xuyên
qua đêm trên sô pha, vào giấc ngủ còn nhanh hơn so với trên giường.” Nói
xong, nàng đi vào phòng, cầm ra một cái chăn trải lên sô pha.
- Hàn Sanh?
- Ừm? – Trầm Hàn Sanh ngưng động tác nghiêng đầu nhìn cô.
Diệp Tòng Y nhìn nàng, thần sắc chần chờ: “Đêm nay tôi đột nhiên đến
tìm cô, sao cô không hỏi tôi nguyên nhân?”
Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, nói: “Tôi không cần biết nguyên nhân.”
Cúi đầu tiếp tục trải chăn. Diệp Tòng Y nghe xong lời này, trong lòng tựa