Thời gian im lặng mà thong thả trôi qua, chân cô đã cứng ngắc không
còn cảm giác, thình lình một hồi tiếng chuông di động vang lên trong căn
phòng yên tĩnh, thân mình Diệp Tòng Y hơi hơi chấn động, theo bản năng
quay đầu lại.
Đóm lửa chờ mong sáng lên trong ánh mắt lại phút chốc vụt tắt. Vô luận
như thế nào, cũng không thể là người mà trong nội tâm mình hi vọng...
Nàng chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô, huống chi, mấy ngày hôm
trước các cô còn xảy ra chuyện như vậy...
Diệp Tòng Y chậm rãi đi đến bên giường, cầm lấy di động trên chăn,
nhìn màn hình hiện lên dãy số, cô ngẩn ra, biểu tình trong nháy mắt khôi
phục bình tĩnh, ngồi xuống giường, đem điện thoại để bên tai: “A lô.”
Điện thoại truyền đến thanh âm mang theo ý cười lại có chút cẩn thận
của Vương Viễn Trân: “Tòng Y à, là mẹ.”
Trên mặt Diệp Tòng Y lộ ra một tia cười nhạt: “Mẹ, mẹ còn chưa ngủ
à?”
- Hiện tại còn chưa chín giờ, sao có thể ngủ sớm vậy, mẹ vừa cùng ba
con ra ngoài dạo một vòng mới trở về.
- Ba mẹ cơ thể tốt không?
- Tốt lắm, con không cần quan tâm. Tòng Y, hiện tại con đang công tác ở
Quảng Châu?
- Vâng. – Diệp Tòng Y dường như nghĩ tới điều gì, lông mày hơi nhướn
lên.
Bên kia như có thể đoán được tâm tư cô, vội vàng nói: “Mẹ và ba con
gần nhất đặc biệt nhớ Tuyết nhi, cho nên hai ngày trước gọi điện thoại đến
bên nhà, Vân Tuấn tiếp, thằng nhỏ nói con đi Quảng Châu.”