ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 257

Trịnh Duyệt Nhan mê người không thể nghi ngờ, cái xinh đẹp của nàng

tựa như cây thuốc phiện, xinh đẹp tận xương, tràn ngập mê hoặc, làm cho
người ta mê muội kìm lòng không được. Hàn Sanh không phải thánh nhân,
nếu nói một tia động tâm cũng chưa từng có thì là nói dối, chỉ là, dù cho
lòng mình bởi vì một nữ nhân mà rung động, Hàn Sanh vẫn vô cùng tự
trách, trong lòng nàng, từ đầu đến cuối bị một cô gái chiếm cứ, đúng vậy, cô
gái, Hàn Sanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười thanh
thuần xinh đẹp của cô.

Các nàng thật sự từng yêu nhau sâu đậm, tinh khiết như vậy, chân thật

như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy. Dù cho cô hiện tại đã gả chồng, thậm
chí đã sinh con gái, dù cho đoạn tình yêu kia làm nàng nhiều năm qua hãm
sâu vào vũng bùn thống khổ không thể tự thoát ra được, dù cho cô đã không
còn nhớ rõ mình, không nhớ rõ về tất cả của các nàng... Vẫn như cũ, cô là
ký ức quý giá nhất cuộc đời nàng, là phần ấm áp nhất trong sinh mệnh
nàng.

Thế giới bên ngoài cho đến bây giờ vẫn không cuốn hút được nàng,

nàng vẫn một mình dõi theo cô ấy, tuân thủ lời hứa chính miệng mình đã
nói ra, nàng biết mình thực ngốc, trong lòng rất đau đớn, tuy nhiên, khoảng
thời gian ấy tựa hồ đã xâm nhập cốt tủy, hợp vào huyết mạch, chúng nó đã
tồn tại tự nhiên như là hô hấp mỗi ngày.

Nàng không biết chính mình về sau phải làm sao bây giờ, không biết giữ

lấy trạng thái này đi đến hết cuộc đời như thế nào, nhưng hiện tại nàng rất
rõ ràng, nàng cũng không chuẩn bị tốt để bắt đầu yêu thương tiếp.

Trầm Hàn Sanh ngơ ngác đứng đó, nhìn gương mặt tái nhợt của mình,

hai mắt vô thần, một hồi lâu, đem vòi nước đóng lại, chậm rãi đi ra ngoài.

Gần nhất thời tiết hay thay đổi, một hồi trong xanh một hồi âm u, vòng

đi vòng lại. Vào ban đêm lại nổi lên một cơn mưa to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.