“Bíp... Bíp...” Một chuỗi tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Diệp
Tòng Y mở to mắt, tim hãy còn đập không thôi, ngây người vài giây mới ý
thức được hết thảy những gì xảy ra chẳng qua là một giấc mộng đẹp, không
biết là may mắn hay thất vọng, nhưng trong lòng đột nhiên trống rỗng, tựa
như một vùng quê hoang vu xanh biếc không bờ bến...
Diệp Tòng Y một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp vài hớp, như muốn đem
cảm giác cực kỳ khó chịu này đuổi đi, sau đó lại ý thức được chỗ phát ra âm
thanh, nhìn đến di động đầu giường, trong căn phòng tối như mực, ánh sáng
màn hình kia vô cùng chói mắt, nhưng cô cũng không đưa tay tiếp mà đi
đến bật đèn.
Căn phòng sáng lên, tiếng chuông điện thoại cũng ngừng, căn phòng lại
yên tĩnh trở lại, chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của chính mình. Diệp
Tòng Y từ từ ôm chăn ngồi xuống, cảm thấy thân thể mình bủn rủn vô lực,
trên trán thấm lạnh, hiển nhiên là đầy mồ hôi. Rõ ràng chỉ là mơ thôi nhưng
những gì trong mơ xảy ra lại chân thật đến vậy, cô thậm chí có thể cảm
nhận độ ấm từ đôi môi của Trầm Hàn Sanh, xúc cảm ngón tay nàng lướt
qua, còn có cái run rẩy khi thân thể hai người dán vào nhau... Sau đó, Diệp
Tòng Y xấu hổ phát hiện, thân thể mình lại có phản ứng.
Ý thức được điều này, cô không kịp nghĩ nhiều, càng không có tâm
trạng nhìn xem ai gọi đến, xuống giường, cầm quần áo cần thay đi thẳng
vào phòng tắm.
Yêu một nữ nhân, đó đã là chuyện không thể cứu vãn được, sự thật là vì
Diệp Tòng Y quen biết Phương Viên, khiến cô ý thức được mình thích
Trầm Hàn Sanh, khiến Hà Na nói cho cô biết Trịnh Duyệt Nhan cũng thích
Trầm Hàn Sanh. Từ trước đến giờ cô không hề quan tâm bốn chữ “tình yêu
đồng tính”, chính cô cũng không hiểu đây là gì, tuy là trước kia chưa từng
gặp phải cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng cô cũng không cảm thấy
kỳ quái. Tuy nhiên một nữ nhân đã kết hôn đi yêu người khác mà không