ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 374

- Không, em tốt lắm. – Trầm Hàn Sanh đưa tay lau mồ hôi trên trán, cuối

cùng cũng hoàn thành được một câu.

- Như? – Bên trong vẻ nhu tình như nước của Trịnh Duyệt Nhan mang

theo khí thế bức người, nhưng không làm cho người khác thấy phản cảm.

Trầm Hàn Sanh hít vào một hơi thật sâu, Trịnh Duyệt Nhan táo bạo liều

lĩnh còn hơn cả nam nhân, từ sâu trong nàng tản mát xinh đẹp sức quyến rũ,
đủ để cho người khác nghĩ đến những nhân vật cổ đại hồng nhan họa thủy
hại nước hại dân, một cô gái như thế ít xuất hiện trong cuộc sống của mình,
làm cho nàng không biết phải kháng cự thế nào. Nàng tựa hồ cảm thấy hai
chữ “xinh đẹp” quá đơn giản để diễn tả Trịnh Duyệt Nhan, nghĩ nghĩ, nhẹ
nhàng thở dài: “Em rất sức quyến rũ, thật mê người...”

- Mê người sao?

- Tôi không phải thánh nhân. – Trầm Hàn Sanh cười khổ.

- Cho nên... – Trịnh Duyệt Nhan đưa tay ôm lấy cổ nàng, khuôn mặt hai

người chỉ cách nhau vài tấc, trong hơi thở tràn ngập hơi thở của đối
phương, đôi môi Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi mở ra, đôi môi tràn ngập hương
thơm hoa tường vi, hiện lên màu hồng nhạt sáng bóng, khóe mắt mang sức
sống, con ngươi gợn sóng thâm tình nhìn chăm chú Trầm Hàn Sanh, nỉ non
nói: “Chị thích em sao?”

Dụ hoặc trí mạng trước mặt cộng với tác dụng của cồn trong thân thể,

làm cho Trầm Hàn Sanh cảm giác được dòng máu trong người đang cuồn
cuộn sôi sục, nàng muốn đẩy Duyệt Nhan ra, nhưng cánh tay lại không biết
như thế nào lại cứng ngắc không nhấc lên được. Hô hấp của Trịnh Duyệt
Nhan cũng bất giác trở nên dồn dập, nhưng nàng cũng không hoảng không
vội, trong lúc nói chuyện, hữu ý vô ý nhẹ nhàng ma sát vào môi Trầm Hàn
Sanh.

* Hữu ý vô ý: Vô tình một cách cố ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.