ÁI SANH NHẬT KÝ - Trang 376

Bi phẫn trong lòng Trầm Hàn Sanh trỗi dậy, cả người không khống chế

được, ngồi khóc như một đứa trẻ, Trịnh Duyệt Nhan ngẩn ngơ, vô thức ôm
lấy nàng, Trầm Hàn Sanh đem mặt chôn vào vai nàng, thì thào nói: “Không
có, không còn nữa, vài năm trước đã không còn nữa...”

Trịnh Duyệt Nhan nhẹ nhàng vỗ về bả vai nàng, nhẹ giọng kêu: “Hàn

Sanh, Hàn Sanh...”

- Duyệt Nhan, tôi mệt chết đi, mệt chết đi mệt chết đi...

Trầm Hàn Sanh bỗng nhiên có cảm giác lao lực quá mức.

Năm đó, cô gái định mệnh của nàng bỗng nhiên biến mất, mà nàng

không có đủ sức mạnh để đi khắp thế giới tìm lại, nhưng nàng cũng chưa
bao giờ bất lực như vậy, bởi vì khi ấy, trong lòng nàng có niềm tin, nàng tin
tưởng mình sẽ tìm được cô, nàng tin tưởng dù cô có như thế nào đi nữa, trái
tim các cô vẫn hướng về nhau.

Rồi năm đó, nàng tìm được cô, mà bên cạnh cô còn có chồng cô, trong

lòng còn ôm một đứa nhỏ, một nhà ba người tựa sát vào nhau, nở nụ cười
ấm áp như gió xuân, nàng cũng không thống khổ như giờ phút này. Bởi vì
nàng tin tưởng, cô chỉ là mất trí nhớ, là tai nạn giao thông làm cô mất trí
nhớ.

Nhưng hiện tại, nàng đã thật sự tin, cô chính là đã buông bỏ nàng.

Nhiều năm tìm kiếm như vậy, nhiều năm tương tư như vậy, nhiều năm

dày vò như vậy, tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì. Mỗi đêm lạnh lẽo rơi
nước mắt nhớ kỹ tên cô, tất cả đều trào phúng như vậy.

Hồi tưởng đến lần đầu rơi vào bể tình, vào buổi tối nọ, cô đều nằm trong

vòng tay của nàng, cô chợt nhớ đến một bộ phim thần tượng, bỗng nhiên
nảy lên một ý nghĩ, nũng nịu hỏi nàng: “Sanh, nếu một ngày nào đó, tớ mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.